"Tôi cũng không biết… "
Bạch Khả vốn sợ thân thể mình xảy ra vấn đề gì đó, nhưng khi Giang Bình Dịch vừa hỏi như vậy thì tự nhiên lại cảm thấy tủi thân.
"Sao lại khóc? Để tôi xem cho anh.”
Bạch Khả dụi dụi mắt, sửng sốt mấy giây: "Xem gì?"
Giang Bình Dịch sờ chóp mũi, nói một cách nghiêm túc: "Xem l*и của anh chứ sao, xem xem có bị gì không."
"..."
Bạch Khả không chịu nổi mấy lời thẳng thắn thô tục đó của Giang Bình Dịch, sao có thể dùng từ này được, anh tức đến nóng cả tai, nhưng im lặng một lúc lâu dường như vẫn không tìm được cách nào tốt hơn, nên ngập ngừng: “Em xem được không?”
"Việc này mà có gì được hay không được, tôi có phải là tên ngốc đâu."
"Vậy, vậy em quay người trước đi."
Giang Bình Dịch muốn nói dù sao cũng sẽ nhìn thấy hết, làm mình làm mẩy như vậy làm gì, nhưng khi thoáng nhìn đôi mắt đỏ hoe của Bạch Khả thì vẫn quyết định ngậm miệng.
"Tôi đi rửa tay."
Bạch Khả chuẩn bị tinh thần, run rẩy cởϊ qυầи dài và qυầи ɭóŧ.
Giang Bình Dịch rửa tay xong quay lại thì thấy Bạch Khả chỉ cởϊ qυầи đến đùi, có hơi cạn lời: "Anh ngay cả chân cũng không mở ra, tôi nhìn kiểu gì?"
"Vậy muốn như thế nào?"
Chỉ nghĩ đến việc phải dạng chân ra cho em trai kiểm tra vùиɠ ҡíи của mình là cũng đủ ngại rồi.
"Anh cởi hết quần ra đi, nhấc một chân lên."
“Anh không muốn, em cứ nhìn như vậy đi.” Bạch Khả không thể chấp nhận tư thế lộ liễu như vậy.
“Không phải, anh như thế tôi thật sự không nhìn thấy được, l*и chưa có mở ra.”
"..."
Người giống như bị cậu làm tức phát khóc, Giang Bình Dịch hít một hơi thật sâu, kiên nhẫn nói: Không phải sợ cơ thể mình có vấn đề gì à? Khi kiểm tra nhất định phải mở rộng chân ra, nếu không thì sẽ không nhìn kỹ được, có gì mà ngại, nơi đó của anh lúc trước tôi cũng nhìn thấy rồi mà.”
"..."
Bạch Khả bị thuyết phục, cuối cùng dưới cái nhìn chăm chú của Giang Bình Dịch, anh từ từ cởϊ qυầи rồi vắt quần dài lên khuỷu tay, nhét qυầи ɭóŧ vào túi đồng phục.
Anh giữ vai Giang Bình Dịch và từ từ nâng một chân lên, giây tiếp theo, Giang Bình Dịch giữ đùi trong và dang rộng chân đến mức tối đa một cách không thương tiếc.
"Đứng yên."
Giang Bình Dịch cúi người xuống, đầu để sát vào chân của Bạch Khả, bắt đầu quan sát kỹ càng nơi đó.
Khu vực quanh năm không được tiếp xúc với ánh nắng nên rất trắng nõn mềm mại, gậy thịt mềm nhũn treo trên đó, Giang Bình Dịch xòe tay ra, tách hết toàn bộ l*и nhỏ đang ẩn giấu phía dưới, chỗ này không phải là bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của đàn ông, có màu sắc thanh tú và rất đẹp, giống như bông hoa vừa mới nở, c̠úc̠ Ꮒσα ở phía sau cũng có màu hồng, lúc Giang Bình Dịch nhìn có chút ngẩn ngơ.
Mép l*и vừa múp vừa đầy đặn và đang run rẩy mấp máy, lông trên đó thưa thớt, mềm mại và non như chưa trải sự đời.
Khi hai chân bị dang rộng rộng hơn, hộŧ ɭε nhô ra từ giữa mép l*и và co rúm lại trong không khí, trông đáng yêu và ngượng ngùng như đang dụ dỗ người ta vuốt ve.
Mới chơi bóng xong nên hơi thở trên người Giang Bình Dịch còn nóng hổi,
Bạch Khả có thể cảm nhận được nhiệt độ đang tỏa ra từ Giang Bình Dịch, rất nóng, đến mức đầu cũng trở nên mơ màng.
Lúc mép l*и đang bị Giang Bình Dịch búng một cách thô bạo và đầy nɧu͙© ɖu͙© thì Bạch Khả bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến rên thành tiếng, thậm chí còn nghe thấy một tiếng "bép" nhỏ.
Anh ngượng ngùng nắm lấy vai Giang Bình Dịch, giọng run run và nói: “Em làm nhẹ chút.”
Người ở dưới thân mắng anh ra vẻ quá.
Giang Bình Dịch vừa mới rửa tay, đầu ngón tay mang lại cảm giác lạnh lẽo, từng giây từng phút đều nhắc nhở Bạch Khả rằng nơi riêng tư nhất của anh đang bị người ta quan sát.
L*и nhỏ đã ướt sũng, liên tục mấp máy khi tiếp xúc với không khí, nước da^ʍ chảy ra làm ướt ngón tay Giang Bình Dịch đang đặt trên mép l*и, cậu nuốt khan và vạch l*и ra rộng hơn, hơi thở ấm áp phả lên đó.