Bạn Trai Vụng Trộm

Chương 79

Tạ Chí Dũng thấy Thánh ca không trả lời mà chỉ yên lặng đem một cái hộp nhét vào trong tay hắn. Tạ Chí Dũng vừa thấy liền biết là công tắc cái trứng rung kia, hắn liền bật công tắc mức rung thứ hai.

Lúc này trong cửa hàng có một đôi nam nữ trung niên đi vào, nam thì tai to mặt lớn, bụng phệ, nhìn qua rất phúc hậu; nữ thì có vài phần nhan sắc, cao gầy, có chút lớn tuổi, khóe mắt đã có vết chân chim, hơn nữa trong ánh mắt có vài phần mạnh mẽ cùng khôn khéo.

Người phụ nữ kia liền chú ý tới Hoành, ánh mắt dừng trên thân thể cường tráng của Hoành mà xem xét, đợi nam nhân bên cạnh nàng nhìn kệ quần áo mới kia, nàng càng cố ý ngồi bên cạnh Hoành, ánh mắt giả vờ như là vô tình nhìn trộm khố hạ đang gồ lên kia của Hoành.

Nhìn hành vi của người phụ nữa kia, Tạ Chí Dũng và Thánh ca cùng có một suy nghĩ:

“Ngươi thích soái này như vậy, ta khiến cho ngươi càng nhìn càng phấn khích một chút!”

Tạ Chí Dũng liềm đem công tắc nâng đến mức rung cao nhất.

Mồ hôi của Hoành bắt đầu chảy ròng ròng xuống mà gầm nhẹ một tiếng, thân thể không thê khống chế run rẩy lên, bàn tay thon dài gợi cảm nắm chặt rìa ghế da, hai chân tráng kiện nhịn không được mà cọ xát, trong miệng kêu ra “A a” từng tiếng.

Trên mặt người phụ nữa kia lộ ra biểu tình không thể tin được, ngây ngốc mà nhìn Hoành.

Dưới đáy quần của Hoành lúc này đã dựng đứng như cái lều trại, cách quần cũng có thể nhìn ra độ cứng hùng tráng của hắn.

Nam nhân bụng to cùng nhân viên cửa hàng kia bộ dáng khϊếp sợ vài phần. Thánh ca không sai biệt lắm nhanh chóng móc thẻ tín dụng ra, nói với nhân viên cửa hàng mua đôi giày da mà Tạ Chí Dũng đã thử, kêu nhân viên cửa hàng đi trả tiền.

Nam nhân tai to mặt lớn kia kéo người phụ nữ rời đi, xa xa còn nghe đượ hắn đang răn dạy nàng:

“Thứ đàn bà da^ʍ tiện, thấy nam nhân trẻ tuổi liền lén lút trộm? Lão tử còn không thỏa mãn được ngươi sao? Có cái gì tốt mà xem? Loại nam nhân này đều là…”

Tạ Chí Dũng khoanh tay nhìn biểu hiện Hoành ở bên cạnh, tràn ngập khinh miệt cùng khinh thường.

Hoành lúc này mặt trước quần đã thành hình côn ŧᏂịŧ rất rõ ràng mà ướt nhẹp, xem ra bị bọn họ đùa bỡn mà trực tiếp cao trào. Đợi đến khi Hoành bình ổn trở lại, Tạ Chí Dũng mới dùng một loại giọng trêu ghẹo nói:

“Tiểu da^ʍ tiện của ta, ta thật sự là bội phục ngươi, trường hợp này có thể biểu diễn bắn tinh trước mặt mọi người, còn là trước mặt một phụ nữ đê tiện như vậy! Những người vừa rồi đều xem đến ngốc a, ha ha!”

Hoành xấu hổ mà cúi đầu, không dám đối diện ánh mắt của bọn họ. Hắn biết hắn hiện tại không có chút vị trí nào trong lòng bọn họ, hắn chỉ là một con búp bê tìиɧ ɖu͙© của bọn họ.

Tạ Chí Dũng lại thò tay vào trong quần hắn, mò đến khố hạ hắn, hạ thân hắn vừa ướt vừa nóng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm ướt toàn bộ phía trước quần của hắn, dính đầy trên tay của Tạ Chí Dũng. Tạ Chí Dũng nhấn nhấn vào lỗ hậu hắn vài cái, trứng rung kia liền trượt vào trong tay Tạ Chí Dũng.

Nhân viên cửa hàng lúc này đã trở lại, trên mặt hắn cũng có chút đỏ, đem thẻ tín dụng cùng túi giày đưa cho Thánh ca, cổ tay còn có chút run.

Tạ Chí Dũng nâng Hoành không còn sức lực nào mà đứng dậy, cùng Thánh ca đi ra khỏi cửa hàng.

Bọn họ đến trước cửa khách sạn, Thánh ca vỗ cánh tay Tạ Chí Dũng, nói:

“Đi đến chỗ này trước đã!”

Tạ Chí Dũng liếc nhìn Hoành bên cạnh, sắc mặt hắn tuy rằng có chút thâm trầm nhưng vẫn có thể nhìn ra là xấu hổ mà đỏ lên, nhìn Tạ Chí Dũng như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không dám mở miệng.

“Mẹ nó, da^ʍ tiện này bình thường ở trước mặt lão tử giả soái giả man, còn cùng lão tử đối nghịch, bây giờ lão tử nói lời thô tục mà hắn ngược lại còn hưng phấn thành như vậy! Hôm nay lão tử ngược lại muốn nhìn con chó da^ʍ này là cái dạng da^ʍ tiện gì?” Lúc này trong lòng Tạ Chí Dũng bị một loại cảm xúc khác thường chưa bao giờ có chiếm hữu lấy.

Nhìn Hoành bình thường mười phần khí phách, ở trước mặt hắn luôn giả vờ hảo hán giờ đây lại bị bọn họ tùy ý mà đùa bỡn, còn không dám nói nửa từ “Không!”, nghĩ lại cảm giác liền hưng phấn.

“Đi đâu?”

“Lên sân thượng!”

Nghĩ đến đây, Tạ Chí Dũng liền hưng phấn nói:

“Khẳng định đại ca ngươi lại có chiêu mới, ha ha!”

“Ân, ngươi dẫn hắn đi lên trước, ta trở về phòng lấy vài thứ.”

Thánh ca trước khi đi còn vỗ mông Hoành một cái.

Tạ Chí Dũng cùng Hoành ngắm cảnh vật bên ngoài từ kính thang máy, Hoành vẫn im lặng mà nhìn ngoài cửa kính, hắn bộ dáng soái khí, yên tĩnh trầm tư.

Lúc này thang máy đi đến tầng thượng, Tạ Chí Dũng đẩy Hoành từ cầu thang lên cầu thang trước cửa sân thượng. Một lát sau, Thánh ca cũng đi tới, trong tay của hắn còn cầm một cái gói to, bên trong có một sợi roi da, một căn côn ŧᏂịŧ cao su rất thô, một căn côn ŧᏂịŧ cao su có gắn thêm một cái đuôi chó.

“Cởϊ qυầи áo!” Thánh ca hướng Hoành ra lệnh.

Hoành biết chính mình chỉ có thể làm theo, hơn nữa nếu đã tới bước này, còn không bằng hảo hảo mà cảm thụ kɧoáı ©ảʍ bị hai nam nhân cực phẩm này điều giáo đi.

Hoành liền trước mặt Thánh ca cùng Tạ Chí Dũng mà cởi cái áo ba lỗ đen bó sát người, lộ ra cơ thể cường tráng. Hoành khom lưng cởi giày của hắn, chậm rãi cởi cái quần bò đã sớm ướt kia ra, rất nhanh toàn thân hắn liền trần như nhộng, thân hình dưới ngọn đèn làm nổi bật lên cực kì mê người.

“Nằm sấp xuống! Chó da^ʍ tiện!” Thánh ra lại ra lệnh.

Lúc này, Hoành xấu hổ mà co quắp thân mình, đỏ mặt đem vớ cởi ra, thân quỳ trên mặt đất lạnh lẽo, tứ chi chống đỡ thân thể, đầu cúi thấp xuống.

Tạ Chí Dũng tiếp tục dùng dây xích kia đeo vào vòng đeo trên cổ cho Hoành, sau đó bắt đầu dùng ngón tay vẽ loạn dưới lỗ hậu của hắn.

“Hắc hắc, đại ca, ngươi giữ chặt chó hoang lại, ta đeo cho da^ʍ tiện này thêm cái đuôi!”

Thánh ca một tay dắt xích trên cổ Hoành, một tay đè eo hắn lại. Tạ Chí Dũng bắt đầu đem căn côn ŧᏂịŧ cao su có đuôi chó kia đẩy vào lỗ hậu Hoành.

Hoành lập tức thống khổ mà thở dốc, căn côn ŧᏂịŧ cao su kia rất thô to, dù cho lỗ hậu của Hoành đã mềm mại hơn trước rất nhiều, nhưng căn côn ŧᏂịŧ cao su này cắm vào vẫn rất khó khăn.

“Thả lỏng lỗ hậu của ngươi ra! Da^ʍ tiện!” Tạ Chí Dũng một bên dùng sức đẩy côn ŧᏂịŧ cao su vào, một bên đánh lên mông của Hoành.

Tay của Thánh ca cũng dùng sức mà đè eo Hoành lại khiến cho cái môn tròn trĩnh của hắn nâng cao lên, tiện lợi cho động tác của Tạ Chí Dũng.

“Ân… Ân…” Hoành thấp giọng khóc nức nở, cơ bụng kịch liệt run rẩy mà căng lên, cuối cùng kêu ra một chuỗi rêи ɾỉ xấu hổ.

Căn côn ŧᏂịŧ cao su kia rốt cuộc cũng đột phá giai đoạn khó khăn nhất mà “Oạch!” một tiếng, cả căn cắm vào trong thân thể hắn, cái đuôi chó kia liền theo mà treo ở trên mông của hắn, tựa như trong mông Hoành mọc ra một cái đuôi vậy.

Thánh ca kéo Hoành đi ra sân thượng, Tạ Chí Dũng ở phía sau dùng roi quất lên mông của hắn. Hoành gian nan mà bò sát theo Thánh ca, một bên vừa bò một bên vặn vẹo mông.

“Ngô…” Biểu tình trên mặt Hoành tuy rằng rất xấu hổ, trong miệng cũng thống khổ mà thở dốc, nhưng là chỉ có mỗi hắn biết, thật ra hắn đã bắt đầu hưng phấn.

Thánh ca chú ý tới hai núʍ ѵú Hoành đều cứng cứng đứng thẳng, Thánh ca liền thò tay vuốt ve côn ŧᏂịŧ bị cạo sạch lông của Hoành, phát hiệu côn ŧᏂịŧ vẫn chảy dâʍ ɖị©ɧ, thậm chí chảy xuống gốc rồi kéo dài dến mặt trong hai bên đùi đều dính nhớp nháp.

“Ngô…” Hoành bị bàn tay to lớn ấm áp của Thánh ca chạm vào, đột nhiên hắn phát hiện lại lăng ngược thể xác này thật rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ít nhất hiện tại hắn có một loại cảm giác hưng phấn cùng thỏa mãn chưa bao giờ có.

Đi hai vòng trên sân thượng, Thánh ca bảo Tạ Chí Dũng giữ chặt hai tay Hoành, khiến hắn mở lớn hai chân, ngồi xổm trước mặt Thánh ca. Thánh ca lấy roi từ trong tay Tạ Chí Dũng sang, nhìn chăm chú vào côn ŧᏂịŧ trụi lông của Hoành.

“Chó hoang, đi tiểu cho ta xem.”

Hoành nghe thấy Thánh ca nói, mặt hắn liền xấu hổ mà đỏ bừng lên.

Thánh ca không nói hai lời, dùng đầu roi thò đến qυყ đầυ ướŧ áŧ của Hoành, ngọn roi cũng chuyển động, ma sát lỗ tiểu của hắn.

“A…” Lỗ hậu Hoành bị căn côn ŧᏂịŧ cao su kia nhồi đầy, từ bên trong áp bách làm cho côn ŧᏂịŧ của hắn ngẩng cao đầu lên, có thể thấy rõ ràng trên qυყ đầυ không ngừng phun ra dâʍ ɖị©ɧ ướŧ áŧ màu trắng, bị đầu roi chạm vào mà càng thêm kích động, lại ngẩng cao lên vài phần.