Hoành bộ dáng lúc này vô cùng chật vật: Cổ mang vòng cổ chó, áo khoác bị Thánh ca ném vào trong thùng rác, qυầи ɭóŧ cũng không có mặc, toàn thân trên dưới chỉ mặc một cái quần bò, thân thể mạnh mẽ phủ đầy vết roi đỏ, trên mặt, trên cổ, giữa hai chân dính đầu mồ hôi cùng nưới tiểu khô cằn, đầu tóc hỗn loạn, toàn thân tản ra một cỗ mùi hương nướ© ŧıểυ nồng nặc, nhìn qua dơ bẩn không chịu nổi.
“Theo sát một chút, chúng ta trước đi ăn khuya.” Tạ Chí Dũng lạnh lùng nói với Hoành.
Hoành có chút gian nan bò theo, Tạ Chí Dũng quay đầu nhìn hắn, cánh lớp quần bò mà vuốt ve côn ŧᏂịŧ của hắn, nói:
“Hoành tử a! Gậy thịt còn cứng rắn không? Thật mẹ nó dâʍ đãиɠ! Ha ha, không biết một lát cơm nước xong còn có thể cứng tiếp hay không? Da^ʍ tiện, chơi chưa đủ sao?”
“Đừng nói nhiều với hắn làm gì, không đủ thì đợi lát nữa!” Thánh ca nói.
“Nhìn hắn da^ʍ tiện thế này thật muốn đá hai đá! Con chó da^ʍ!” Tạ Chí Dũng lấy tay hung hăng nhéo hai cái, làm cho Hoành thống khổ kêu một tiếng mới bằng lòng bỏ qua.
“Thật đúng là da^ʍ tiện!” Tạ Chí Dũng oán giận nói, ngữ khí vô cùng kiên định.
“Hút một điếu đi, càng dã man thì da^ʍ tiện này càng thích, ha ha!”
“A… Có người!” Hoành nghe thấy có tiếng bước chân, lập tức đứng lên, nháy mắt liền khôi phục khí chất nam nhân lúc trước.
Cơ ngực rắn chắc kia, cơ bụng kiên cường kia, còn có vòng đeo cổ càng tăng thêm vài phần gợi cảm, căn bản là không nhìn ra bộ dáng hạ lưu nào, ngược lại để người khác cảm thấy hắn vừa vận động xong mà cởϊ áσ ra.
Một phụ nữ trung niên đi qua, nhìn thấy nam nhân như thế có chút đỏ mặt, thẹn thùng bước qua, hơn nữa ở cuối đường còn lén lút quay đầu lai ngắm một cái, nhìn thấy Thánh ca cùng Tạ Chí Dũng hai soái ca này vừa lúc cười quỉ mị với nàng liền đỏ bừng mặt, bước nhanh chạy đi.
“Hoành tử, ngươi thật soái a! Cởϊ qυầи áo còn có thể khiến nữ nhân kia mặt đỏ tim đập, quả nhiên là giống ngựa tốt nha! Đáng tiếc cởϊ qυầи áo trước mặt chúng ta, liền là một da^ʍ tiện hạ lưu, dâʍ đãиɠ!!” Trong lời nói của Tạ Chí Dũng còn ẩn ẩn lộ lộ ra một tia ghen tị.
Mặt Hoành liền đỏ lên, đem đầu quay sang một bên, Tạ Chí Dũng liền tiến lên một tay ôm lấy eo của hắn, một tay đem thắt lưng cởi ra.
“Đừng! Đừng như vậy! Hiện tại là bên ngoài… Cầu chủ nhân…” Hoành kinh hoảng hô lên.
Tuy rằng hiện tại hắn có sức lực để phản kháng, nhưng bản tính nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© lại khiến hắn không dám làm như vậy. Làm như vậy chính là cãi lời chủ nhân, liền sẽ biến thành một con chó hoang không nghe lời, chó hoang không được nam nhân huấn luyện.
“Nằm sấp lại! Đồ da^ʍ tiện hạ lưu.”
Tạ Chí Dũng ở trên cái mông cong tròn mềm mại của Hoành hung hăng đánh hai phát, đè Hoành lên trên tường, đem quần bò của Hoành tuột xuống đến đầu gối.
Hoành đỏ mặt tía tai, hai tay vịn tường, vô lực tùy ý để cho Tạ Chí Dũng bài bố.
“Ngươi giả vờ giả vịt giỏi như vậy, lát nữa ta khiến cho ngươi ở bên ngoài mà hảo hảo phát da^ʍ, khiến mọi người mở mang kiến thức một chút, da^ʍ tiện ngươi bề ngoài đứng đắn giả tạo nhưng bên trong lại có bao nhiêu dâʍ đãиɠ!”
Tay của Tạ Chí Dũng chơi đùa lỗ hậu của Hoành, ngón tay thon dài tách cánh mông của Hoành ra, đem một cái trứng rung chậm rãi nhét vào trong lỗ hậu hắn.
Trứng rung này không có hộp pin, pun trực tiếp ở bên trong trứng rung cho nên trứng rung này rất nặng. Hoành dùng lực kẹp chặt mông lại, tiếp nhận trứng rung không ngừng mấp máy trong lỗ hậu.
“Hoành tử, kẹp chặt lại, một lát nữa mà rơi ra sẽ rất mất mặt nha!” Tạ Chí Dũng đem quần bò của Hoành kéo lên.
Thánh ca lấy cái áo ba lỗ màu đen trong túi ra, mặc vào cho Hoành, thân thể nam nhân cường kiện càng thêm gợi cảm, mà hạ thân nhìn kĩ thì lại phát hiện ra mông cư nhiên trần trụi mà không mặc qυầи ɭóŧ, đường cong mông liền hiển hiện ra.
Bọn họ đi dọc tầng hai khách sạn – nhà hàng Tây, dọc đường đi Hoành kẹp thật chặt hai chân lại, bước đi rất nhỏ, bởi vì lo lắng mặt sau mình bị người khác nhìn đến, một bàn tay mất tự nhiên mà thường xuyên che ở phía sau.
Đến cửa nhà hàng, lúc này đã rất muộn, trong nhà hàng người rất ít, Thánh ca xấu xa thò tay vào trong túi, ngay sau đó Hoành liền thấy thân mình bỗng run lên một chút, trên mặt ửng hồng ngày càng rõ ràng, một tay chống đỡ khung cửa, khẽ cắn môi dưới, bộ dáng đau khổ nhẫn nại.
Tạ Chí Dũng thấy vậy cũng lộ ra nụ cười tươi giảo hoạt, khẳng định là Thánh ca mở công tắc trứng rung.
Tạ Chí Dũng bước lên nắm chặt cánh tay Hoành, kéo hắn đi vào trong nhà hàng. Không biết vì cái gì, Hoành hạ thân không mặc qυầи ɭóŧ, trong lỗ hậu còn mang một cái trứng rung, nội tâm hắn liền có một loại kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ kì diệu khiến cho côn ŧᏂịŧ hắn càng ngày càng hưng phấn không thôi, cứng rắn đến khó chịu.
Tạ Chí Dũng cố ý bước nhanh, Hoành cũng chỉ có thể bước nhỏ bước chân miễn cưỡng đi theo hắn, trong miệng thỉnh thoảng há ra mà thở dốc. Đi đến bên cạnh bàn ăn, trên trán đã chảy đầy mồ hôi, khuôn mặt tuấn tú đỏ hồng, hô hấp cấp bách đến mức vừa vận động mạnh xong.
Bọn họ ngồi xuống bàn ăn cạnh cửa sổ, phục vụ rất nhanh lấy menu đến. Cô tiểu thư phục vụ có chút kì quái nhìn Hoành, Hoành tuy rằng tận lực bày ra bộ dáng tự nhiên, nhưng sắc mặt hắn phi thường đỏ hồng, môi không ngừng mấp máy, mông ngồi ở trên ghế nhịn không được mà nhẹ nhàng vặn vẹo, làm cho tiểu thư phục vụ không biết làm thế nào cho phải.
Tạ Chí Dũng nhìn chăm chú biểu hiện của Hoành, động tác Hoành xoay mông chọc cho hắn một trận cười khinh miệt. Thánh ca thò tay vào trong túi, tắt công tắc trứng rung, Hoành rõ ràng liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, bưng li nước lên uống một hơn cạn sạch.
Đợi đến khi đồ ăn dọn lên, bọn họ nâng li rượu mà uống với nhau. Thánh ca lại đùa da ấn nút công tắc, Hoành nhịn không được mà sợ hãi thấp giọng kêu, thiếu chút nữa làm rơi li rượu xuống đất.
Tạ Chí Dũng ngồi bên cạnh Hoành, nghe hắn cấp bách thở dốc, bàn tay dưới bàn liền thò vào phía sau quần bò của hắn, chậm rãi hướng vào trong mà sờ sờ lỗ hậu riêng tư của hắn.
Thân thể Hoành run lên nhè nhẹ, muốn ngăn cản liền bị ánh mắt sắt bén của Thánh ca ngăn lại. Lỗ hậu hắn vừa ướt vừa nóng, Tạ Chí Dũng lấy ngón tay thò vào bên trong lỗ hậu ướŧ áŧ của hắn, đầu ngón tay sờ soạng ở bên trong, đè lại nếp uốn lỗ hậu của hắn mà nhấn nhấn.
“Chí… Chí Dũng… Đừng…. Đừng ở chỗ nào…” Hoành thấp giọng cầu xin Tạ Chí Dũng.
Thánh ca nhìn bộ dáng động tình cố nén lại của hắn, một bên đắc ý nhìn, không chừng trong lòng đang tràn ngập hưng phấn.
Tạ Chí Dũng lúc này đột nhiên thò tay vẫy vẫy phục vụ, giả vờ hỏi thăm cách dùng thức ăn. Nàng tiểu thư phục vụ rất có hứng thú ở một bên giảng giải. Hạ thây Hoành run rẩy càng lợi hại hơn, dâʍ ɖị©ɧ ồ ạt từ trong côn ŧᏂịŧ trào ra, toàn bộ phần háng cùng bắp đùi đều ướt sũng.
Dưới kí©ɧ ŧɧí©ɧ của ngón tay kia của Tạ Chí Dũng, lỗ hậu thật nhỏ liền sưng lên, côn ŧᏂịŧ cũng càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn, biểu tình trên mặt của Hoành càng mê người, hơi thở rất nặng, gắt gao mím môi lại, cắn môi dưới, cơ hồ liền muốn kêu lên.
Tạ Chí Dũng nhìn thấy phản ứng thân thể của Hoành đang muốn bắn liền rút ngón tay ra, lại ý bảo Thánh ca tắt công tắc.
Lỗ hậu đột nhiên trống trải khiến Hoành có chút trở nên không biết làm gì, vẻ mặt của hắn rất mâu thuẫn, nhìn Tạ Chí Dũng cùng Thánh ca bắt đầu dùng cơm, hắn cũng chỉ biết cầm lấy dao nĩa…
Suốt thời gian ăn cơm, Hoành vẫn bị Thánh ca và Tạ Chí Dũng tra tấn như vậy, mỗi khi hắn sắp sửa tới đỉnh, bọn họ liền hợp thời mà dừng tay. Mà khi hắn bình ổn xong, ngón tay Tạ Chí Dũng cùng trứng run lại sẽ bắt đầu đợt kɧıêυ ҡɧí©ɧ mới.
Hoành dục hỏa tăng vọt nhưng lại không thể phát tiết. Khi bọn họ ăn cơm xong, thần tình của Hoành đã trở nên mê ly, miệng khêu gợi hơi hơi mở ra, ánh mắt khát vọng tìиɧ ɖu͙© như là muốn khóc ra.
Nhưng bọn họ lại không có trở về phòng khách sạn mà là theo đề nghị của Thánh ca, đi qua cửa hàng quần áo dành cho nam bên cạnh khách sạn. Hoành đành phải một bên chịu đựng trứng rung tra tấn trong lỗ hậu, một bên cùng bọn họ đi dạo.
Tại một cửa hàng tên là Zara, Tạ Chí Dũng kêu Hoành lựa chọn:
“Hoành tử, ngươi có dáng người đẹp như vậy, cũng rất có phẩm vị nam nhân, mặc đồ cũng rất thời trang, chọn một đôi giày cho ta đi!”
Hạ thân Hoành chịu khổ chấn động của trứng rung kia, chọn một đôi giày da đen cho Tạ Chí Dũng. Đôi giày kia mang vào chân Tạ Chí Dũng, nhìn hắc xác thực rất đẹp trai, thập phần cân xứng với dáng người cao tráng đầy sức sống, khí chất nam nhân kia của hắn.
Tạ Chí Dũng cùng nhân viên cửa hàng thử giày, Hoành rốt cuộc nhịn không được mà khom lưng ngồi ở trên ghế, hai chân mở ra, rốt cuộc mông cũng không bị người khác nhìn thấy. Khuôn mặt tuấn tú của hắn lúc này ửng hồng dị thường, cúi đầu thở dốc không ngừng.
“Tiên sinh, ngài không thoải mái sao?” Nhân viên cửa hàng kia tiến lại hỏi.
“Không… Không có.” Hoành lắc đầu, gian nan nói.
Tạ Chí Dũng vẫy vẫy tay với Thánh ca, thấp giọng nói nhỏ vào tai hắn:
“Đại ca, đồ đê tiện này đã phát da^ʍ rồi, muốn làm hắn cao trào ở trong này không?!