“Không… Không cần…” Hoành xấu hổ mà quay mặt đi.
Cái mông cong tròn trĩnh của hắn lại không tự chủ được mà cong cao lên, bởi vì kinh hoảng mà cái đuôi sau lỗ hậu hắn chạm đến mặt đất khiến lỗ hậu hắn một trận đau buốt.
“Da^ʍ tiện! Cứng như vậy còn không chịu tiểu, lại không nghe lời như vậy!” Tạ Chí Dũng phụ họa nói.
“Tiểu cho lão tử xem!” Thánh ca hổn hển nói, trong lòng tràn ngập kɧoáı ©ảʍ biếи ŧɦái, dùng roi da cọ xát lên côn ŧᏂịŧ cứng rắn của Hoành.
Đột nhiên “Hô” một tiếng, một roi quất lên trên quy đầy chảy đầu dâʍ ɖị©ɧ của hắn.
“A… Đau quá…” Hoành đau đến đổ mồ hôi lạnh, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra, cái mông run rẩy không ngừng.
“Mau tiểu cho lão tử xem!” Thánh ca lại quát.
“Giúp một tay!” Thánh ca ý bảo Tạ Chí Dũng cầm chặt hai tay Hoành, đem hai tay hắn khóa ở sau gáy.
Thánh ca đứng trước người Hoành, bắt đầu một roi lại tiếp một roi đánh lên côn ŧᏂịŧ cứng rắn của Hoành. Mỗi một roi quất xuống, thân thể hắn đều sẽ run rẩy một chút, cơ bắp toàn thân cũng căng lên, gợi cảm mê người.
“Da^ʍ tiện!”
“A… A…” Hoành nhịn không được mả thống khổ kêu ra từng tiếng, đầu tóc bị mồ hôi làm cho hỗn loạn, từng giọt rơi xuống gương mặt soái khí. Côn ŧᏂịŧ của hắn dưới đả kích của roi da càng thêm cứng rắn vô cùng, dâʍ ɖị©ɧ chảy ra càng ngày càng nhiều.
“Đừng… Đừng đánh… Ta tiểu… Ta tiểu….” Hoành rốt cuộc chịu không nổi mà cầu xin Thánh ca, côn ŧᏂịŧ ướŧ áŧ trở nên cứng rắn vô cùng, một dòng nước nhỏ trong trẻo từ trong lỗ tiểu trên qυყ đầυ phun ra.
“Mẹ nó, đúng là hạ lưu!” Tạ Chí Dũng từ phía sau thò tay búng lên côn ŧᏂịŧ của Hoành hai phát, làm cột nướ© ŧıểυ bắn ra chung quanh một vòng.
Thánh ca nhìn chằm chằm toàn bộ quá trình Hoành tiểu ra, trong lòng ngoài kích động ra còn có một loại xúc động mạnh mẽ muốn chơi hắn.
Hoành biết Thánh ca đang nhìn mình tiểu ra, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng bị người khác đùa bỡn như vậy. Hơn nữa, côn ŧᏂịŧ còn bị bạn học cùng kí túc xá đùa bỡn mà phun tiểu, bị ánh mắt Thánh ca nhìn chằm chằm đến xấu hổ chịu không nổi,
Thánh ca đang muốn đem Hoành kéo lên, hảo hảo mà gian da^ʍ thì đột nhiên từ phía cầu thang truyền đến tiếng bước chân. Thánh ca cùng Tạ Chí Dũng lập tức giật mình, đem Hoành tạm thời trốn ở phía sau.
Chỉ thấy một nhân viên khách sạn mang theo một nhân viên điện năng lên sân thượng, tựa hồ như bọn họ đang kiểm tra thiết bị đèn ở trên sân thượng.
“Vì sao mỗi lần hai ta đến đây đều có vấn đề?” Một âm thanh bén bọn của một nam nhân, giọng giống như của người Đông Bắc.
Hai người từ cửa cầu thang chậm rãi đi tới chỗ bọn Thánh ca đang trốn, càng không xong là nhân viên khách sạn kia phát hiện thấy quần bò của Hoành đang treo trên cái lan can.
“Ai? Anh Lý, ở đây giống như có người?”
“Ân, một mùi vị thật nồng, không phải là có con mèo nào đi tiểu bậy ở đây đi?” Nhân viên điện năng kia vẻ mặt đầy ghét bỏ cùng ngữ khí khinh thường.
“Thật đúng là xui! Hiện tại mèo hoang cũng thật nhiều, không ai quản lí!”
Hai người họ đang đứng ở chỗ lúc nãy Thánh ca bọn họ bắt Hoành tiểu ra. Nhân viên phục vụ kia cầm lấy quần áo của Hoành, Thánh ca liền biết tiếp theo bọn họ sẽ kiểm tra chỗ này, đến lúc đó bọn họ sẽ không còn chỗ nào để trốn nữa. Nếu như Hoành toàn thân trần trụi bị bọn họ thấy thì thật không tốt.
Thánh ca dặn dò vài câu vào tai Tạ Chí Dũng, hắn liền hừ nhẹ một tiếng, sau đó đi ra ngoài.
Hai người kia thấy Tạ Chí Dũng đột nhiên xuất hiện liền hoảng sợ.
“Hai vị, các ngươi lấy quần áo của ta làm gì?” Tạ Chí Dũng lớn tiếng mà dọa người, nhếch miệng cười, hỏi.
“Đây là quần áo của ngươi?”
“Ân, buổi tối ta thường thích lên đây ngắm sao, thuận tiện đem quần áo phơi gió ở đây một chút.”
“Nga, thật ngại! Vị huynh đệ này về sau đừng lên đây, lúc này mèo hoang rất nhiều, mau nhanh chóng đem quần áo về giặt rửa a!”
“Nga! Cám ơn các vị đã nhắc nhở, lần sau thấy mấy con mèo hoang đó, ta sẽ hung hăng giáo huấn chúng, miễn cho làm bẩn khắp nơi như vậy!”
Hoành nghe thấy mình bị người khác gọi là mèo hoang liền xấu hổ mà cúi thấp đầu, sợ mình bị người khác nhìn thấy, toàn thân trần như nhộng, còn tiểu bậy như vậy…
“Được rồi! Mèo hoang chạy rất nhanh, ngươi bắt không được đâu!”
“Nga, cái kia… Đúng rồi, ta đối với khu này không quen, không biết các vị có thể nói cho ta biết tòa nhà cao tầng bên kia là nơi nào…”
Tạ Chí Dũng rất nhanh đem lực chú ý của hai người kia kéo về hướng xa xa kia, Thánh ca liền thừa cơ hội này, đem Hoành trở về cầu thang.
“Mẹ nó, thật đáng tiếc, thiếu chút nữa là khiến cho người khác nhìn thấy thân thể dâʍ đãиɠ của da^ʍ tiện ngươi! Ngươi nói thử xem, nếu bọn họ biết con mèo hoang kia chính là ngươi, họ nghĩ như thế nào? Ha ha…” Thánh ca tà ác trêu chọc, nói.
Từ khi hai người kia xuất hiện, Hoành liền ở trong lòng Thánh ca mà kinh hoảng, run rẩy không ngừng, hai tay gắt gao ôm lấy cổ Thánh ca không buông, giống như con chó vậy, thân thể trần trụi gắt gao dựa sát vào Thánh ca, nhưng côn ŧᏂịŧ vẫn như cũ, không có mềm xuống.
Đến cầu thang bên trong, Thánh ca cũng thả lỏng một chút. Khách sạn có thang máy, cầu thang bên trong bình thường không có người, Thánh ca mang theo Hoành toàn thân trần trụi đến tầng của phòng bọn họ. Hiện tại chỉ còn đi thêm một hành lang nữa liền tới phòng của bọn họ.
Thánh ca đi trước thăm dò xem xem, tầng lầu im ắng không một bóng người. Lúc này Thánh ca đột nhiên có một loại xúc động, vì thế kéo dây xích trên cổ Hoành, nói:
“Chó hoang, quỳ xuống! Bò theo lão tử về phòng!”
Thân thể Hoành có chút phát run, nhưng hắn vẫn là thuận theo mà quỳ xuống, tứ chi chống trên mặt sàn có trải thảm. Thánh ca nắm dây xích dẫn theo Hoành toàn thân trần trụi đi trên hành lang, dãy phòng hai bên đều đóng chặt cửa. nếu cửa phòng kia đột nhiên mở ra, tình thế nguy hiểm này lại khiến Thánh ca cảm thấy rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Thánh ca thậm chí cố ý thả chậm bước chân, giống như muốn cảm nhận loại cảm giác có chút mê muội này.
Ngay khi Thánh ca sắp đến trước cửa phòng, cái cửa phòng ở cuối hành lang đột nhiên mở ra thật, một nữ nhân hơi lớn tuổi bước ra. Vừa đến gần liền thấy cư nhiên là người phụ nữ mà họ thấy lúc ở cửa hàng kia, nàng giật mình nhìn Thánh ca cùng Hoành. Hoành thân thể cường tráng, trần trụi phủ phụ dưới mà bò trên mặt đất giống như một con chó vậy, thân thể gợi cảm làm người ta thẹn thùng mà mặt đỏ tim đập nhưng lại đê tiện kia hiện ra trước mắt nàng.
Hoành chỉ biết cúi đầu, tôn nghiêm của chính mình không hề có, lúc này chỉ có thể không biết liêm sỉ mà bày thân thể cùng nơi riêng tư kia của mình cho người khác xem.
Thánh ca nhìn thấy Hoành toàn thân đều run rẩy kịch liệt, đột nhiên kinh hách mà nhìn côn ŧᏂịŧ hắn – bắt đầu phun nướ© ŧıểυ.
Thánh ca lúc nãy cũng không nghĩ tới có người xuất hiện, cảm giác bị người khác nhìn thấy làm cho mặt của hắn cũng nóng lên. Bất quá hắn cũng không có đường lui, chỉ có thể cố gắng trấn định, cầm thẻ phòng ra, mở cửa phòng, thò tay vỗ vỗ lên mông cong của Hoành hai cái, Hoành còn đang sững sờ liền vội vàng bò vào phòng.