Bạn Trai Vụng Trộm

Chương 68

“Hắc hắc! Tiểu da^ʍ tiện!” Thánh ca cười dâʍ đãиɠ, đem qυყ đầυ đâm đâm vào cái lỗ hậu trơn ướt kia của Hoành.

Thánh ca từ khóe miệng bật ra một tiếng cười nhạo, sau đó mông đột nhiên căng lên, eo thô thẳng tắp, côn ŧᏂịŧ thô to kia liền “Oạch~” một tiếng liền đâm cả căn vào trong lỗ hậu căng chặt của Hoành mà không hề có chút cản trở nào.

Mẹ nó! Trâu Khải cũng nói với ta về trình độ tinh lực tràn đầy của Thánh ca, Hoành cho rằng hắn bắn một lần xong liền không cứng lên ngay được hay sao? Nhưng hắn nào biết, Thánh ca bắn lần đầu tiên xong, lần sau sẽ càng kéo dào mà càng thô bạo, dã man hơn.

“A!!!!” Theo động tác cuồng dã của Thánh ca, nguyên bản Hoành đang cắn môi dưới liền đột ngột chuyển thành tiếng gào thét.

“Nga… Mẹ nó… Ân… Lỗ hậu ngươi so với miệng ngươi, thật con mẹ nó, thật thích a! Không chỉ co giãn mà còn cắn chặt a… Ân… Mẹ nó, thứ da^ʍ tiện… Xem lão tử đem lỗ hậu dâʍ đãиɠ của ngươi chơi như thế nào!”

Thánh ca kích động mà gào thét, hai tay tráng kiện dùng lực nắm lấy cái mông căng mềm của Hoành, liền bắt đầu mà mãnh liệt chơi, côn ŧᏂịŧ cấp tốc mà ra vào lỗ hậu nhỏ kia của Hoành. Côn ŧᏂịŧ có nhịp điệu rõ ràng mà cắm vào trong lỗ hậu Hoành, âm thanh từ “Ba ba” đơn thuần chuyển thành tiếng “Bạch bạch” trầm đυ.c.

Trâu Khải đem cắm gác lên trên vai của ta, ghé vào tai ta nói:

“Thấy thế nào? Ngươi biết không a, căn côn ŧᏂịŧ kia của Thánh ca hắn so với ngươi lợi hại hơn nhiều! Lúc trước ở trong quân ngũ, có vài người muốn làm con chó của hắn, kết quả cuối cùng là không tới vài ngày liền vào bệnh viện nằm, ha ha! Ta là được hắn huấn luyện lâu nhất, cũng là tốt nhất!”

Câu cuối cùng này của Trâu Khải tràn ngập đắc ý.

Ta không khỏi mà nghĩ tới, về sau Hoành cũng sẽ coi đâu là vinh dự sao? Ở sau lưng bạn trai mình, bị chính ca ca bạo da^ʍ, ngược đãi…

“A… Chủ nhân… Muốn bị đâm chết… A… A… Chủ nhân… A… Đồ của ngươi… Nóng quá… A… Nóng chết da^ʍ tiện… A… Chủ nhân… Muốn bị ngươi đâm thủng… A… Chủ nhân… Ta chịu không nổi… A…” Theo đưa đẩy mãnh liệt của Thánh ca, Hoành bắt đầu dâʍ đãиɠ rêи ɾỉ.

Dù cho có thống khổ nhưng Hoành vẫn phối hợp mà từng chút lay động cái mông cong tròn, rắn chắc, hai tay dùng sức tách mở lỗ hậu da^ʍ uế của hắn, để cho Thánh ca mỗi một lần cắm vào lại càng sâu hơn.

“Thích sao? Da^ʍ tiện, vừa nãy không phải rất da^ʍ sao? Không phải rất thích sao? Sao giờ lại nói chịu không nổi là như thế nào? Lão tử còn chưa chơi ngươi hết sức đâu! Ha ha ha!”

“Ngô… Chủ nhân… Da^ʍ tiện sai rồi… Da^ʍ tiện không nên phát da^ʍ trước mặt chủ nhân… A… Côn ŧᏂịŧ chủ nhân muốn đem da^ʍ tiện đâm thủng a… A… Chủ nhân… A…”

Thông qua video kia, ta có thể thấy rõ ràng lỗ hậu của Hoành bị côn ŧᏂịŧ thô to hung hăng cắm vào, lông mao bị dâʍ ɖị©ɧ côn ŧᏂịŧ làm ướt mà tách ra hai bên, còn có thể nhìn thấy đường thịt nối giữa lỗ hậu mềm mại cùng côn ŧᏂịŧ cứng rắn của hắn. Lỗ hậu hồng hào, mềm mại kia của hắn bao quanh, vây lấy căn côn ŧᏂịŧ thô to đen nhánh kia của Thánh ca.

“Con mẹ ngươi! Chơi chết con chó da^ʍ ngươi!” Thánh ca một chút cũng không có đau lòng cho Hoành, ngược lại càng tăng sức lên vài phần.

“A… Thật sướиɠ… Trướng quá… Đau quá a… Chủ nhân… Ta cầu ngươi nhẹ một chút… Ngô… Chó hoang… A…”

Giờ phút này Hoành đã hoàn toàn không chống đỡ nổi, hai tay tách mông liền vô lực buông xuống, toàn bộ ngực cùng đầu Hoành đều chôn ở trên giường, lớn tiếng khóc.

“Cho ngươi phát da^ʍ! Cho ngươi câu dẫn ca ca! Cho ngươi muốn làm con chó của ca ca!!!”

Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn lỗ hậu của Hoành bị căn côn ŧᏂịŧ xấu xí cứng rắn kia của Thánh ca nhồi đầy ở trong, nhìn lỗ hậu căng chặt của hắn bị côn ŧᏂịŧ của Thánh ca hung hăng chơi trước mắt ta.

Lỗ hậu khít chặt của Hoành lúc nào đã không còn nếp uốn nào nữa, hoàn toàn bị kéo căng ra. Thánh ca đưa đẩy gần mười phút, tiếng khóc của Hoành cũng dần dần nhỏ lại rồi ngừng hẳn, trên gương mặt hắn còn treo mấy giọt nước mắt, gương mặt ửng hồng gợi lên từng trận tìиɧ ɖu͙© da^ʍ mĩ.

Qυყ đầυ Thánh ca mỗi lần cắm vào chỗ sâu nhất, đâm đến tuyến tiền liệt, dâʍ ɖị©ɧ từ qυყ đầυ Thánh ca mang theo bong bóng dâʍ ɖị©ɧ màu trắng trượt ra ngoài, chảy dọc theo đùi của Hoành chảy xuống giường.

“Phốc! Xuy! Phốc! Xuy! Phốc! Xuy!”

Không biết từ lúc nào, âm thanh Thánh ca chơi Hoành đã hoàn toàn thay đổi, âm thanh vô cùng trơn ướt, giống như lỗ hậu mềm mại của Hoành bị chà đạp vậy, tràn ngập sắc dục.

Côn ŧᏂịŧ của Thánh ca bên trong lỗ hậu căng chặt của Hoành giống như cái máy đóng cọc mà mãnh liệt đưa đẩy, da thịt cọ xát với nhau, dâʍ ɖị©ɧ từ chỗ hai người giao hợp mà phun ra, âm thanh da^ʍ mĩ có tiết tấu mà vang lên đều đặn.

“Vũ!” Sau lưng ta đột nhiên truyền đến tiếng của Trâu Khải.

Ta vừa quay đầu lại, ánh mắt liền ngưng đọng lại.

Trâu Khải bày ra một tư thế giống y như đúc Hoành, hai tay tách hai cách mông của chính mình ra, trái phải nhẹ nhàng mà đong đưa mông:

“Chơi ta! Bên trong ngứa quá…”

Ta cảm giác có một cỗ nhiệt nóng từ bàn chân truyền khắp người, một đường xông thẳng lên đầu.

Người đang bày ra tư thế hạ lưu trước mặt ta là ai? Là bạn trai của ta? Hay là con chó của Thánh ca? Là Hoành sao? Hay vẫn là Trâu Khải

Ta cũng không muốn suy nghĩ mà phân biệt ai là ai nữa, trong đầu ta lúc này chỉ có một ý nghĩ, chính là hung hăng mà chơi chết con chó da^ʍ này!

“Ân! Thích sao? Mẹ nó, thật là con chó da^ʍ, ha ha! Kẹp chặt gậy thịt lại cho lão tử! Ân! Nói, có phải hai ngày nay nghĩ tới ta hay không? Có phải muốn ta chơi ngươi nên mới câu dẫn ta?” Thánh ca thở hổn hển, hạ lưu mà chất vấn Hoành.

Bàn tay vừa to vừa dày của Thánh ca “Ba ba” mà đánh lên cái mông cong mềm của Hoành, lưu lại trên đó hai dấy tay đỏ hồng.

“Ân… Mới… Mới không phải!” Hoành thỏa mãn mà hưởng thụ côn ŧᏂịŧ của Thánh ca ra ra vào vào không ngừng nghĩ trong lỗ hậu căng chặt của mình.

Eo rắn chắc của Thánh ca đưa đẩy qua lại, hai túi trứng thịt của hắn cũng dính đầy dâʍ ɖị©ɧ từ trong lỗ hậu dâʍ đãиɠ của Hoành chảy ra, từng chút mà phát ra âm thanh va chạm với nhau.

“Không phải sao? Vậy lão tử liền không chơi nữa!” Thánh ca đột nhiên dừng lại.

“Lão tử rút ra a.” Nói xong, Thánh ca liền làm bộ muốn rút ra.

“A… Không cần…” Hoành lập tức cong mông lên mà ấn về phía sau, muốn dùng lỗ hậu ngậm chặt cái căn côn ŧᏂịŧ mang đến cảm giác nhồi đầy kia cho hắn.

“Vậy ngươi tự mình nói xem? Nói xong lão tử sẽ nghĩ có chơi ngươi tiếp hay không?”

Hoành làm sao so sức lực được với Thánh ca? Hai cổ tay Thánh ca mạnh mẽ đè lại thắt lưng khêu gợi của Hoành, làm cho Hoành căn bản không thể lui về phía sau, côn ŧᏂịŧ Thánh ca lui ra đến bên cạnh lỗ hậu, chỉ để lại nửa phần qυყ đầυ tím đen ở cửa lỗ hậu mà mài mài nhẹ nhàng, làm cho Hoành ngứa ngáy không nhịn được mà kêu lên.

“Ân… A… Chủ nhân… Là… Là da^ʍ tiện không biết tốt xấu… Là da^ʍ tiện hạ lưu, vô sỉ… Da^ʍ tiện hi vọng có thể làm cho chủ nhân yêu thương… Ngô… Da^ʍ tiện lần trước thấy chủ nhân tắm rửa… Là da^ʍ tiện vô sỉ nhìn lén thân thể cao quý của chủ nhân, khi đó liền muốn quỳ dưới chân chủ nhân… Bị chủ nhân chà đạp… Bị chủ nhân tiểu vào…. Muốn làm công cụ uống tiểu ăn đàm của chủ nhân… Mỗi ngày rời giường đều liếʍ chân, uống nướ© ŧıểυ cho chủ nhân… Mỗi ngày canh giữ bên cạnh giường cho chủ nhân… Cho chủ nhân đùa bỡn… Hiện tại cầu chủ nhân đem… Đem côn ŧᏂịŧ cao quý chơi chết da^ʍ tiện hạ lưu này đi… Chó hoang cầu chủ nhân cao quý đến tẩy rửa thân thể da^ʍ tiện… Chủ nhân… Chó hoang thật khó chịu… Cầu chủ nhân… Thương da^ʍ tiện đi…”

Đồng thời, hai cánh tay cường tráng kia của Hoành điên cuồng mà nắm lấy tay của Thánh ca đang đặt ở thắt lưng hắn mà kéo về phía trước, hi vọng có thể đem thân thể Thánh ca chạm vào người mình.

“Da^ʍ tiện! Chơi chết ngươi!!”

Thánh ca rút côn ŧᏂịŧ to đen ra, vươn thân thể cao lớn đem Hoành lật lại. Hoành lúc này liền biến thành tư thế nằm đối mặt với Thánh ca. Kế tiếp, Thánh ca nhanh chóng thẳng eo, đem côn ŧᏂịŧ to đen cắm thẳng vào trong lỗ hậu Hoành. Ta tựa hồ có thể thấy được cơ bụng của Hoành đều bị Thánh ca đâm thành hình dạng một cái qυყ đầυ!!

Trâu Khải cũng chủ động trở người lại, đổi thành tư thế đối mặt với ta.

Hai mắt ta nhất thời đỏ như máu, thắt lưng dùng lực mà đâm thẳng vào. Trâu Khải liền gấp gáp mà thở hổn hển, tự mình nhéo nhéo đầṳ ѵú của mình. Nhưng vì động tác của ta quá lớn khiến hắn không thể ổn định mà nhéo núʍ ѵú của hắn, ta liền thò tay lên ngực hắn, dùng lực mà kéo núʍ ѵú của hắn.

“A… Dùng sức a… Vũ!!!” Trâu Khải rống lớn kêu lên.

“Làm đau ta a!! Đúng!! Chơi da^ʍ tiện phải chơi như vậy!! Ngươi mẹ nó, chưa ăn cơm sao? Đâm sâu vào a! Đúng a!!!” Hắn trừng mắt nhìn ta mà chửi bậy.

Ta vẫn còn chưa hết giận, liền vươn người cắn một ngụm lên môi dưới của hắn.

“A… Ca ca… Chủ nhân tốt… A … Da^ʍ tiện mỗi ngày đều muốn côn ŧᏂịŧ của ngươi… A a… Mỗi ngày đều muốn bị côn ŧᏂịŧ của ngươi chơi… A… Dùng sức…. A a… Thật thoải mái… A a…”

Biểu tình của Hoành tràn ngập khoái hoạt cực độ, cả người bị chơi đến cong thân lên, chỉ có phần eo là kề trên mặt giường. Hắn một tay chống đỡ thân thể, đầu tóc thỉnh thoảng còn rơi xuống vài giọt mồ hôi. Thân thể hắn dưới mãnh lực trùng kích phía dưới của Thánh ca mà lắc lư như đồng hồ quả lắc, cơ ngực phía trên của hắn cũng căng chặt, còn có hai núʍ ѵú hồng hồng trước ngực, đều cực kì câm đãng.

Côn ŧᏂịŧ cương cứng của hắn kịch liệt đong đưa theo động tác của Thánh ca, một tay của hắn cũng vuốt ve tám khối cơ bụng cường kiện kia của Thánh ca rồi mò đến vòng eo rắn chắc, sau đó dùng lực mà ôm lấy, giống như sợ ôm không chặt liền làm cho côn ŧᏂịŧ đang nhồi đầy trong lỗ hậu hắn chạy mất.

“Ân!... Đồ đê tiện… Dâʍ đãиɠ… Ngươi mẹ nó, là con chó da^ʍ của lão tử, biết chưa… Ân… Mỗi ngày ở với Đại Vũ… Trong lòng còn nghĩ tới côn ŧᏂịŧ của lão tử… Ân… Ngươi nói xem, lúc trước Tạ Chí Dũng chơi ngươi có giống như lão tử bây giờ không?... Ngươi thích bị ai chơi… Nói…!”

Thánh ca một bên dùng côn ŧᏂịŧ mà cắm vào trong lỗ hậu căng chặt của Hoành, một bên rống lớn, hai tay đồng thời đặt lên ngực Hoành mà xoa nắn.

“A… Da^ʍ tiện không biết… A… Chủ nhân thật đáng ghét… A a… Hỏi da^ʍ tiện vấn đề như vậy… A a… Da^ʍ tiện… Da^ʍ tiện không biết trả lời… A a… Vũ còn chưa chơi ta như vậy, bị mấy nam nhâm các ngươi chơi… Còn hỏi…”

Hoành nâng thân thể cường tráng lên, phối hợp với hai tay của Thánh ca đang tàn sát bừa bãi trên ngực hắn, đồng thời nhắm hai mắt mà hưởng thụ, dâʍ đãиɠ rên to.

“Hừ! Ngươi không biết? Được… Vừa rồi cầu lão tử chơi ngươi, bây giờ lại nói không biết… Ân… Ngươi nói hay không?...” Thánh ca cười lạnh mà uy hϊếp.

Một phen ôm lấy thân hình Hoành dùng sức mà ngồi dậy, tư thế này nhắt mắt liền biến Thánh ca thành ngồi ở trên giường, toàn bộ thân thể Hoành đều đặt ở trên, chỉ có lỗ hậu cùng côn ŧᏂịŧ của Thánh ca làm điểm chống đỡ.

Hoành chỉ có thể vươn hai tay ôm lấy bả vai tráng kiện của Thánh ca, mà Thánh ca ở dưới điên cuồng mà đưa đẩy.

“A… Chủ nhân tốt… A… Không… A a… Thật sướиɠ a… Chịu không nổi… A… Chủ nhân thật khỏe… Chủ nhân so với Tạ Chí Dũng khỏe hơn… Cũng khỏe hơn Vũ… A… Da^ʍ tiện chỉ cho chủ nhân chơi… Chủ nhân thật lợi hại… Ta muốn bắn… A… A a!”

“Hắc hắc, chó da^ʍ, như vậy là được rồi nha. Ân, xem ta đút ngươi ăn no như thế nào a, đem ngươi chơi sướиɠ tới lên trời! Ngày mai lão tử liền gọi Tạ Chí Dũng tới cùng nhau chơi ngươi bay thẳng lên trời đi!” Thánh ca vừa lòng, dâʍ đãиɠ cười.

Sao lại như thế này??

Lúc trước không phải Thánh ca nói muốn dạy dỗ Tạ Chí Dũng sao? Như thế nào hôm nay Thánh ca lại nói vậy? Giống như Thánh ca dùng Tạ Chí Dũng trở thành bằng hữu vậy.

Đang nghĩ tới, trong video liền truyền tới hình ảnh Thánh ca thay đổi tư thế.

Thánh ca chính mình nằm xuống giường khiến cho Hoành cả người ngồi ở trên người hắn. Hoành đành phải dùng hai tay chống đỡ ở phía sau, cả căn côn ŧᏂịŧ vừa dài vừa cứng kia liền bại lộ trong không khí, nương theo đưa đẩy của Thánh ca mà lắc lư, dâʍ ɖị©ɧ không ngừng chảy ra, nhỏ xuống đám lông mao đen nhánh, nồng đậm của Thánh ca, da^ʍ mĩ chịu không nổi.

“Thật sướиɠ… Ân… Thật sướиɠ… Sướиɠ quá… Chó da^ʍ thật hạnh phúc… Chủ nhân… Ngô…”

Chính tai mình nghe bạn trai của mình đi khen côn ŧᏂịŧ của người khác, nghe hắn nói thích bị côn ŧᏂịŧ của người khác chơi, nghe hắn nói hắn bị côn ŧᏂịŧ của người khác chơi càng thích, bất luận là vì tìиɧ ɖu͙© hay vì cái gì khác, trong lòng của ta đã không biết phải nói gì.

Ta điên cuồng mà phát tiết du͙© vọиɠ trên người Trâu Khải.

Trong video lúc này truyền ra tiếng cửa phòng Thánh ca mở ra.

“Thân ái, đừng dừng lại nha! Chúng ta tiếp tục xem đi! Mau… Chơi ta a… Vũ!” Trâu Khải thấy ta chú ý tới sự tình trong phòng của Thánh ca mà ngừng lại liền không thỏa mãn mà dâʍ đãиɠ kêu lên, hạ thân chủ động hướng lấy côn ŧᏂịŧ của ta mà tự chơi.

Tiếp tục xem??

Chẳng lẽ…

Đây cũng là kế hoạch của Trâu Khải ??