“Con mẹ nó, da^ʍ tiện này chỉ nhận ngươi! Đ m!” Tạ chí Dũng nhìn Hoành bị Thánh ca dễ dàng sai bảo trước mắt,
Tuy rằng Tạ Chí Dũng biết chính mình hiện tại bạo da^ʍ Hoành thì không thành vấn đề, nhưng liền như vậy liền khẳng định bản thân mình không bằng Thánh ca sao?
“Hiện tại ngươi cũng là chủ nhân của hắn, không nghe lời liền phạt hắn, ngươi không phải chờ ta cầm tay dạy ngươi huấn luyện chó còn phải làm như thế nào đi?” Thánh ca nhà nhãn ngồi dựa vào cái ghế bạnh bên cạnh TV, vắt chân bắt chéo, hướng Hoành đang quỳ trên mặt đất mà phun ra một hơi thuốc, thản nhiên nói
“Da^ʍ tiện không nghe lời liền bị phạt, dạy dỗ hắn hẳn là vinh hạnh cho hắn, đúng không, da^ʍ tiện?”
“Là… Là… Chủ nhân nói đúng, da^ʍ tiện không ngoan, da^ʍ tiện đáng bị đánh, các chủ nhân nghiêm khắc với da^ʍ tiện là tốt cho da^ʍ tiện, làm da^ʍ tiện nghe lời, có dạy dỗ, các chủ nhân mới càng yêu da^ʍ tiện, thường xuyên đút cho da^ʍ tiện. Nếu da^ʍ tiện không nghe lời, các chủ nhân liền không yêu da^ʍ tiện, da^ʍ tiện lại trở thành chó hoang, đến lúc đó da^ʍ tiện đói bụng không có người đút, thật sự rất đáng thương…”
Đối với câu hỏi kia của Thánh kia, thần kinh của Hoành liền xúc động, khiến hắn ý thức được nếu không làm theo thì hậu quả sẽ ra cái dạng gì liền lập tức tỉnh ngộ.
“Mẹ nó!” Tạ Chí Dũng hung hăng mắng một câu, một chân liền thò đến bên khuôn miện tuấn tú, khêu gợi của Hoành
“Biết làm như thế nào rồi chưa?”
Hoành nhìn đôi giày thể thao Nike màu trắng bởi vì thường xuyên đá bóng mà có chút cũ trước mắt này, có chút không biết làm sao, mặt trên bởi vì thường xuyên ma sát mặt đất mà tróc da giày, lại thêm Tạ Chí Dũng bình thường không có giặt cho nên còn dính chút ố vàng.
“Con mẹ ngươi, ngây ra cái gì!! Là muốn ăn đòn đi?” Tạ Chí Dũng thẹn quá hóa giận, đem đáy giày đạp lên trên khuôn mặt tuấn tú của Hoành.
Nếu không phải Hoành trước đó quỳ dưới đất giống như chó, không chừng liền ngã chỏng ra ngoài sau.
“Lão tử hôm nay đá bóng xong liền biết hôm nay có chuyện tốt nên cố ý không rửa chân, giữ lại cho da^ʍ tiện ngươi, bên trong còn có hương vị lại không liếʍ! Vừa nãy còn nói hăng say giờ không nghe lời? Con mẹ ngươi!” Tạ Chí Dũng nhấc chân lên đạp Hoành một cước, nhìn ra thấy hắng một chút cũng không nhẹ tay mà đạp Hoành ngã lăn ra đất.
Tạ Chí Dũng thấy thế mới dần dần xả giận, cởi giày ra, dùng đế giày để lên mặt Hoành rồi thả xuống trước mũi, mặt Hoành.
Lúc này trên người Hoành dính một ít đất bẩn trên giày Tạ Chí Dũng cùng với cả người bị đánh mà ửng hồng lên, khuôn mặt tuấn tú kia cũng bị bẩn mà thêm vài phần dương cương nam tính mị lực, khiến người khác nhìn thấy liền hưng phấn không thôi, càng thêm nghĩ biện pháp mà hảo hảo ngược đãi cực phẩm nam nhân này.
“Ha ha, đừng nóng vội, từ từ, da^ʍ tiện này vừa bị ta tiểu khắp người, hiện tại trong thân thể đều là mùi của lão tử, phỏng chừng không quen người khác nhanh như vậy đâu, kiên nhẫn một chút!” Thánh ca ở bên cạnh thản nhiên mà nhìn trò hay.
“Mẹ nó, lão tử không cần ngươi dạy!” Tạ Chí Dũng hung tợn nhấc chân móc vào phía sau vòng đeo cổ của Hoành mà lật lại, đầu Hoành liền bị đạp xuống dưới đất. Lúc này đầu Hoành bị gót chân Tạ Chí Dũng đè nặng mà quỳ trên mặt đất, mông còn vểnh cao lên.
“Mẹ nó, xem ra ôn nhu đối với da^ʍ tiện ngươi đúng là không được! Thánh ca, ném lão tử điếu thuốc!”
“Ha ha, tiểu tử ngươi nhẹ một chút, đừng đem đệ đệ lão tử chơi hỏng mất. Chơi hỏng lão tử liền cũng đem ngươi huấn luyện thành chó!” Thánh ca nói xong, đem thuốc cùng bật lửa ném cho Tạ Chí Dũng, chính mình kéo hai ngụm điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn trò hay trước mắt.
“Mẹ nó!” Tạ Chí Dũng giương khóe miệng lên, cười dâʍ đãиɠ mà châm điếu thuốc, hoàn toàn không để ý tới Hoành đang bị hắn đạp dưới chân mà rêи ɾỉ.
“Chó hoang, hôm nay không làm ngươi khóc mà nhận ta làm ba ba, lão tử liền ngược chết ngươi!” Tạ Chí Dũng miệng ngậm thuốc, hung tợn nhìn nam nhân thể thao bị chính mình đạp dưới chân này.
“Ngô… Ngô… Nôn…” Hoành dưới chân Tạ Chí Dũng, toàn bộ phần mặt đều áp vào giày thể thao của Tạ Chí Dũng.
Để thở, Hoành chỉ có thể từng ngụm, từng ngụm mà hít mùi giày thối của Tạ Chí Dũng vào. Bởi vì mũi hắn đều đặt ở trên đôi giày cũ nát tanh tưởi, không chừng là thật sự rất thối, Hoành bắt đầu có chút nôn khan.
“Con mẹ ngươi, cho ngươi hửi giày lão tử là coi trọng ngươi. Con mẹ ngươi dám phun ra ở bên trong, ta liền cho ngươi từ trong lỗ hậu mà chui trở về!” Tạ Chí Dũng hùng hùng hổ hổ nói.
Thánh ca ở một bên nhìn xem mà lắc đầu, lên tiếng nói:
“Dừng dừng dừng! Tránh ra tránh ra! Đừng làm chết đệ đệ của lão tử!”
Tạ Chí Dũng có chút không phục, muốn nói gì đó nhưng bị Thánh ca trừng mắt liền nghẹn mà im lặng.
Thánh ca xoay Hoành lại, để hắn nằm thẳng trên sàn nhà, đem lỗ hậu rậm lông khêu gợi của mình đặt ở trước mặt Hoành, hỏi
“Da^ʍ tiện, ngươi là gì?”
“Là chó hoang của chủ nhân.”
“Ân, đúng là chó ngoan của lão tử, lão tử thưởng cho ngươi ăn lỗ hậu của lão tử, da^ʍ tiện có thích không?”
“Thích! Cầu chủ nhân mau…”
Hoành một câu còn chưa nói xong, Thánh ca liền một mông ngồi xuống, lỗ hậu hắn niêm kín miệng của Hoành.
Hoành phát ra một trận vừa lòng mà rên.
“Liếʍ! Đem đầu lưỡi thò vào đi! Hảo hảo mà nếu thử lỗ hậu của lão tử, đây là hương vị lỗ hậu của nam nhân, biết chưa? Cũng không giống như loại của da^ʍ tiện ngươi!” Thánh ca mặt đầy hưởng thụ, nhắm hai mắt lại.
Nhìn thấy tất cả này ta đã không còn khống chế được xúc động trong lòng nữa, muốn xông qua đó mà cứu Hoành, liền hướng của phòng bước đi.
“Ngươi bây giờ qua đó, chỉ có một kết cục!” Trâu Khải từ phía sau ôm chặt ta.
“Ngươi cho rằng ngươi có thể đánh thắng được hai người họ?”
“Vậy ngươi muốn ta làm thế nào? Trơ mắt mà nhìn Hoành như vậy sao?”
Ta dùng sức muốn thoát khỏi Trâu Khải, đồng thời quay ra sau rống to:
“Mẹ nó, còn không phải các ngươi cùng nhau tính kế! Lúc đầu ngươi cũng không nói là có Tạ Chí Dũng! Mẹ nó!”
Trâu Khải chung quy cũng là từ trong quân đội ra, ép buộc ta hơn nửa ngày ta vẫn bị hắn ôm chặt chẽ trong lòng.
“Ngô… Điểm này cũng là do ta sơ sẩy, để ta giải thích, nhưng ngươi phải tin ta. Ta cũng không nghĩ tới sự tình lại phát sinh thành cái dạng này. Ta chỉ là muốn chủ nhân của ta quay lại, sau đó giúp ngươi và Hoành!”
Ta cẩn thận suy nghĩ lại một chút, chần chờ rất lâu, vẫn là quyết định tin tưởng Trâu Khải mà nói:
“Vậy hiện tại làm thế nào?” Ta phẫn hận mà gầm nhẹ.
Trâu Khải ôm lấy tay của ta cầm lên côn ŧᏂịŧ của ta mà bộ lộng:
“Chỉ có chờ đợi, tuy rằng tàn khốc nhưng này chính là cục diện hiện tại. Bằng sức hai chúng ta, không thể cứu bạn trai của ngươi ra. Hơn nữa, ngươi cũng có thể mượn cơ hội này mà học tập lại kỹ xảo này a, yên tâm, ta sẽ không cười nhạo ngươi, ta đã nếm qua lại sỉ nhục này cả trăm lần rồi.”
Ta thả lỏng người một chút, vô lực mà nhìn chăm chú vào video.
Thánh ca mở to mắt, cúi đầu nhìn Hoành, Hoành cũng mở to hai mắt, toàn tâm toàn ý hầu hạ chủ nhân mới của hắn.
Tay Thánh ca chậm rãi đặt lên mũi Hoành mà bóp lại. Trong mắt Hoành liền lóe qua một tia kinh hoảng, ô ô mà gọi lên. Thánh ca liền lớn tiếng quát:
“Lão tử là chủ nhân của ngươi! Chơi chết ngươi còn được! Còn muốn làm con chó của lão tử hay không?!”
Hoành lúc này mới dần dần bình tĩnh xuống.
Thời gian lúc này phảng phất mà trôi qua thật chậm, ta nhìn sắc mặt của Hoành chậm rãi ửng hồng, nhưng hắn lại không có giãy dụa, hơn nữa nhìn biểu tình của Thánh ca, rõ ràng là hắn đang cố gắng liếʍ lỗ hậu của Thánh ca.
Thánh ca như cũ không hài lòng, làm cho Hoành nghẹn đến toàn thân run rẩy mới buông tay ra, sau đó đem giày thể thao của Tạ Chí Dũng che trên mặt hắn.
Ta có thể cảm thấy Hoành dùng lực mà hít thở, động tác rõ ràng đến mức giày thể thao cũng có chút phập phồng.
Thánh ca lúc này lấy tay kí©ɧ ŧɧí©ɧ qυყ đầυ lõα ɭồ của Hoành.
“Muốn cùng bạn trai của ngươi hôn môi không? Trong miệng hắn lúc này nhất định rất phấn khích, mùi nướ© ŧıểυ, mùi lỗ hậu, còn có mùi chân.”
Trâu Khải hôn lên lỗ tai của ta mà nỉ non, trong tay xoa xoa côn ŧᏂịŧ cứng cử của ta.
Ta quay đầu nhìn Trâu Khải, ánh mắt hắn ôn nhu lại tự tin, ta nhịn không được mà hôn lên, hai người cứ động tình mà hôn nhau như vậy.
Trải qua vài lần điều giáo của Thánh ca, rõ ràng Hoành đã thích ứng với hương vị bên trong giày thể thao của Tạ Chí Dũng. Thánh ca hướng Tạ Chí Dũng khoe:
“Học hỏi một chút! Ngươi còn kém xa lắm!” Sau đó đem Hoành giao đến tay Tạ Chí Dũng.
“Con mẹ ngươi, đồ dâʍ đãиɠ! Uống nướ© ŧıểυ sao? Ngươi cho rằng bị người khác tiểu thì thân ngươi liền sạch sẽ? Ngươi nên nhớ ngươi là một con chó a! Lão tử hôm nay hảo hảo dạy dỗ cho ngươi nhớ một chút!!”
Tạ Chí Dũng thoát nhìn cái điều khiển bên cạnh TV liền cầm tới, cơ bụng căng lên, một tay nâng mông Hoành lên, sau đó liền đem điều khiển cắm vào trong lỗ hậu đang mở rộng của Hoành.
“A… Không… Không cần… Bỏ qua cho ta đi… Ngô…” Hoành toàn thân cơ bắp căng thẳng, cả người đổ mồ hôi lạnh, mông bị điều khiển TV cắm vào mà điên cuồng lắc lư, nhưng như thế chỉ có độ lăng nhục tình thú của Tạ Chí Dũng mà thôi.
“Mẹ nó! Bị điều khiển TV cắm vào liền kêu thành như vậy, vừa nãy gậy thịt to đen kia của Thánh ca cũng không thấy ngươi thống khổ a, vẫn là muốn gậy thịt lớn sao? Ha ha!!” Tạ Chí Dũng nghiền ngẩm cười.
“Kiềm chế một chút, đừng làm phế đệ đệ của lão tử, mẹ ngươi! So với lão tử còn ác hơn!” Thánh ca nhìn Tạ Chí Dũng chỉnh Hoành mà không đành lòng nói một câu.
“Yên tâm, không phế được, một hồi ngươi liền biết!” Tạ Chí Dũng kéo hơi thuốc, mặt đầy thô bĩ nhìn lỗ hậu Hoành gắt gao mà bọc lấy điều khiển TV không ngừng run run, cực kì giống một cái đuôi liền vừa lòng cười.
“Ngươi xem, kẹp đến chặt chẽ! Da^ʍ tiện, thích không?”
“Ngô… Đau quá… Lỗ hậu giống như bị nứt ra…” Hoành vừa khóc vừa há miệng, thở hổn hển mà trả lời.
“Không có gì, lần nào mà không đau? Quẫy đuôi hai cái xem, ngươi không phải là con chó ngoan sao, đợi lát nữa ba ba chơi ngươi tới lên mây, ha ha!!” Tạ Chí Dũng nhìn Hoành cầu xin tha mà đắc ý, vỗ vỗ mông Hoành hai phát.
“Hảo hảo kẹp chặt, có thể tạm thời nhồi đầy ngươi một chút, ba ba đối với ngươi vẫn tốt nha, ngươi cám ơn lão tử dạy dỗ ngươi thế nào đây, da^ʍ tiện??!”
“Ngô…” Mặt Hoành lúc này vẫn vùi vào trong giày thể thao của Tạ Chí Dũng, mỗi lần hít vào đều phải dùng thật lớn sức lực để hít dưỡng khí vào, đồng thời đều đem mùi chân thối của Tạ Chí Dũng cũng hít vào luôn, phỏng chừng lúc này trong thân thể Hoành đều là mùi chân thối của Tạ Chí Dũng.
“Thơm không?” Tạ Chí Dũng nhìn thấy côn ŧᏂịŧ Hoành chậm rãi cứng lên, liền biết hắn đang phát da^ʍ, có chút động tình mà nâng bàn chân đang đạp cổ hắn lên, khom lưng nhẹ giọng, hỏi.
“Ngô… Giày của ba ba, thật thơm…” Hoành nói xong, dâʍ ɖị©ɧ chảy từ côn ŧᏂịŧ kia đã nói lên độ hưng phấn lúc này của hắn.
Hoành liền cầm lấy giày thể thao của Tạ chí Dũng đặt lên miệng, lỗ mũi của mình mà hít mùi chân thối vào. Mỗi lần hít vào đều hít thẳng vào phổi. xông thẳng tới đại não, kích động không thôi.
“Dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ thử xem, hương vị sẽ càng ngon nga~” Tạ Chí Dũng một bên đá nhẹ Hoanh hai phát, ý bảo Hoành dùng đầu lưỡi liếʍ, một bên cười xấu xa mà nháy mắt với Thánh ca, biểu tình đắc ý.
“Mẹ nó, da^ʍ tiện chính là da^ʍ tiện, trời sinh thích làm nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©, chỉ cần bị nam nhân chơi, hắn liền trở thành một con chó!”
Thánh ca đem đầu thuốc dụi lên bàn, sau đó vươn một chân, đem ngón chân cắm vào trong lỗ hậu đang kẹp điều khiển TV kia của Hoành mà lục lọi vài cái làm Hoành kêu lên.
“A… Đừng… Đừng chơi chỗ đó… Muốn… Chơi muốn bị hỏng…”
“Mẹ nó, đừng dừng lại, tiếp tục liếʍ cho lão tử, bên ngoài cũng liếʍ sạch!” Tạ Chí Dũng nhìn thấy Hoành bị chơi mà ngừng liếʍ liền lấy ngón tay chỉ giày của mình, lớn tiếng ra mệnh lệnh.
“Ngạch… A…” Hoành lúc này chỉ có thể vươn đầu lưỡi ra, cẩn thận liếʍ giày của Tạ Chí Dũng.
Ta nhìn thấy cảnh đó mà nhịn không được, đang hôn trước cửa cùng Trâu Khải liền đem hắn đẩy ngã lên giường, hai người tiếp tục mà chiến cùng một chỗ.
“Ăn ngon sao? Da^ʍ tiện!!” Tạ Chí Dũng trêu tức, hỏi.
“A… Rất… Ăn rất ngon… Da^ʍ tiện rất thích!!” Hoành càng bị chơi như vậy, mông vểnh càng cao, cánh mông tròn trĩnh rắn chắc kia càng cong lên, giống như nói cho hai nam nhân trước mắt này biết là chính mình đê tiện cơ nào! Cần nam nhân điều giáo đến cỡ nào!!
“Ha ha, ngươi xem, chỉ cần chó da^ʍ này không bắn ra, hắn đều tùy tiện mà ngoan ngoãn phối hợp chơi bất cứ dạng gì!!” Thánh ca lại đem chân chuyển qua côn ŧᏂịŧ cứng cử của Hoành, dùng ngón chân cái cọ cọ lên qυყ đầυ chảy đầu dâʍ ɖị©ɧ của Hoành rồi chuyển qua cơ bụng đang căng lên phía trên của Hoành, dùng dâʍ ɖị©ɧ dính trên ngón chân mà ma sát qua lại trên bụng Hoành.
“Mẹ nó! Thánh ca, xem ta huấn luyện mấy chiêu cho ngươi thưởng thức!” Tạ Chí Dũng lùi về sau vài bước, nghiêng người giống như đang đi hành hương với Thánh ca mà tà ác cười, nói.
“Da^ʍ tiện, bò tới đây theo lão tử!”
“Ngô…”
“Này!” Tạ Chí Dũng nhắc nhở Hoành.
Hoành cúi đầu bò theo Tạ Chí Dũng tới WC trước mặt, do dự một chút.
“Lại đây! Nghe lời a!” Biểu tình Tạ Chí Dũng có chút nghiêm túc.
“Ân…” Hoành do dự một chút, vẫn là kiên quyết mà bò qua.
Bởi vì tư thế này hai đầu gối bò dưới đất, hai tay chống cho nên khi bò làm cho hai cánh mông tròn trĩnh của hắn trái phải mà lắc lư, điều khiển TV kia cũng lắc lư theo, vô cùng hạ lưu.
“Cho ngươi xem lão tử giáo huấn con chó da^ʍ này đi WC như thế nào, ha ha!” Tạ Chí Dũng kiêu ngạo cười.
“Chó da^ʍ, bây giờ đem nửa người dưới của ngươi bò lên trên bồn cầu, hai tay chống dưới đất, tự đi tiểu cho lão tử!” Tạ Chí Dũng lạnh lùng ra lệnh cho Hoành.
“Mẹ nó, vừa nhìn lão tử dạy dỗ xong, này có tính là ngươi vừa học vừa làm hay không a, ha ha!!” Thánh ca nhìn Tạ Chí Dũng biểu diễn, huấn luyện Hoành ở trước mặt, thích thú mà thưởng thức tiết mục điều giáo này.
Hoành cứ như vậy mà tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bò tới trước cửa WC, trên cổ đeo vòng đeo màu đen, hai đùi chân thon dài tách ra, hai tay chống đỡ thân thể, giống như một con chó ngồi trước cổng, có chút chần chờ.
“Nhanh lên, đem lỗ hậu dâʍ đãиɠ kia của ngươi kẹp chặt lại!” Tạ Chí Dũng có chút không kiên nhẫn, cúi lưng xách vòng đeo trên cổ Hoành hướng về phía WC mà kéo.
“A…” Hoành chỉ có thể bị Tạ Chí Dũng kéo mà bò nhanh hơn để tránh da bị thương.
Tạ Chí Dũng dùng sức càng lớn, côn ŧᏂịŧ to đen dưới khố hạ cũng có chút mãnh liệt mà lắc lư theo.
Nửa người trên của Hoành tựa như đã bị xách lên khỏi mặt đất, thống khổ mà lơ lửng như vậy.
“A a… A… Buông ta ra… A… A… A…” Hoành toàn thân đong đưa, thống khổ mà rêи ɾỉ lớn tiếng.
Thân thể Hoành bị Tạ Chí Dũng đặt trên bồn cầu, Tạ Chí Dũng một tay giống như đối với súc vật mà nắm tóc Hoành, tay kia đặt ở vòng eo Hoành, đem thân thể hắn ấn về phía bồn cầu.
“Mẹ nó, thấy rõ ràng chưa? Này là bồn cầu a, đợt lát nữa biểu diễn cho lão tử xem súc sinh đi tiểu như thế nào, nếu dám tiểu ra ngoài, lão tử liền xích ngươi ở bồn cầu này một đêm!” Hai tay Tạ chí Dũng như đá tảng mà nắm đầu cùng với cổ của Hoành ấn lên trên bồn cầu.
“Mẹ nó, ngươi muốn chỉnh hắn chết sao, để cho hắn thở một chút!” Thánh ca lên tiếng ngăn cản đúng lúc.
“Ta nói ngươi huấn luyện chó như thế nào nhưng như vậy không được! Chó da^ʍ này coi như nghe lời, nghe kiềm chế một chút!”
Nhìn sắc mặt Hoành đã trở nên trắng bệch, ta có chút lo lắng hắn bị nghẹt thở mà chết.
“Không… Không có việc gì… Ta… Có thể chịu được… Chủ nhân…”
Khiến ta có chút ngoài ý muốn là Hoành bị lăng nhục tàn nhẫn như vậy mà còn có thể nói ra lời nói hạ lưu đến như vậy. Xem ra ta lo lắng cho hắn là dư thừa, hắn là cam nguyện bị những người này ngược đãi tàn bạo!
“Ha ha~~ Đúng không? Thật là chó ngoan a, bây giờ, làm theo lời lão tử nói, biểu diễn đi tiểu cho chúng ta xem đi!”
Hoành giống như làm theo lời của Tạ Chí Dũng, hai tay chống dưới đất, dùng chân nâng lên, đặt lên trên bồn cầu, toàn bộ nửa thân dưới chậm rãi xê dịch lên trên bồn cầu, tựa hồ biến thành tư thế đứng chống ngược.
“Ngoan, tiểu đi! Ha ha, gậy thịt chó đều thò đến trong bồn cầu, không được tiểu ra ngoài, tiểu ra lão tử liền bắt ngươi liếʍ hết!” Tạ Chí Dũng đắc ý đứng ở một bên nhìn Hoành dùng hết sức lực mà chống đỡ toàn thân, lạnh lùng nói.
“Chủ nhân… Tiểu… Tiểu không ra…” Hoành cố gắng một lúc lâu nhưng vẫn là không tiểu được liền tìm kiếm chủ nhân tha thứ.
“Con mẹ ngươi! Da^ʍ tiện!” Tạ Chí Dũng cầm chặt điều khiển TV.
“Chính là muốn lão tử cắm thẳng đến tuyến tiền liệt ngươi mới chịu tiểu đúng không?” Tạ Chí Dũng liền dùng lực đâm vào hai ba phát.
“A… A… Tiểu… Tiểu… Chủ nhân… A…” Tạ Chí Dũng làm cho Hoành liên tục kêu lên.
Rốt cuộc liền nghe được một trận tiếng nước trầm nặng truyền đến.
“Mẹ nó, quả nhiên là da^ʍ tiện cực độ, nhất định phải muốn bị đâm này nọ mới chịu tiểu ra, ha ha!!” Thánh ca cũng nhịn không được mà cao hứng kêu lên.
Nhìn thấy cảnh này ta rốt cuộc cũng hiểu, bất luận là ngày thường nhìn nam nam nữ nữ bề ngoài như thế nào, một khi lên giường thì âm thanh rêи ɾỉ đều là dâʍ đãиɠ giống nhau.
Cũng giống như Hoành, trước mặt ta hắn hảo hán mà thanh tú như vậy, đồng thời làm cho người khác cảm giác hắn rất đẹp trai, soái khí. Thế nhưng giờ phút hắn toàn trân trần trụi, bị côn ŧᏂịŧ to lớn của nam nhân lần lượt đưa đẩy cùng với bị điều giáo, cư nhiên sẽ dâʍ đãиɠ mà ngay cả động tác hạ lưu như vậy cũng sẽ làm theo lời bọn họ.
“Chủ nhân, ta sắp tiểu xong.”
“Mẹ nó, dừng lại cho lão tử, đợi lát nữa lão tử còn muốn vừa chơi vừa khiến ngươi tiểu, hiện tại xuống đi!” Tạ Chí Dũng thấp giọng nói.
“A… Dừng… Dừng không được…” Hoành cố nhịn nhưng thân thể bị chổng ngược không thể dừng lại.
“Con mẹ ngươi, tiểu xong thì trèo xuống!”
“Chủ nhân…” Sau khi Hoành leo xuống, biết mình không làm theo lời của Tạ Chí Dũng, chính mình lại phải bị phê bình.
“Chính mình nói, có sai hay không?”
“Da^ʍ tiện sai rồi!” Hoành cúi đầu, quỳ trước mặt Tạ Chí Dũng, mặt đầy ủy khuất
“Nhưng da^ʍ tiện vừa uống rất nhiều nướ© ŧıểυ của ba ba Thánh ca, đợi lát nữa chủ nhân muốn chơi da^ʍ tiện bắn tiểu, da^ʍ tiện cũng có thể tiểu!!” Hoành nói xong, hơi ngẩng đầu lên nhìn Tạ Chí Dũng lạnh lùng, uy nghiêm.
“Con mẹ nó! Đê tiện!” Tạ Chí Dũng nói xong liền đánh một bạt tai lên khuôn mặt tuấn tú của Hoành
“Lần này là nhẹ, còn không tạ ơn ba ba!”
“Tạ ơn ba ba giáo huấn!” Hoành bị Tạ Chí Dũng điều giáo đến vô cùng nghe lời.
“Ngoan, nghe lời liền có thể lĩnh thưởng, biết không?” Tạ Chí Dũng nói xong, nâng lên côn ŧᏂịŧ đen to của mình, lay lay hai phát trước mặt Hoành, dâʍ đãиɠ nói.
“Ân… Da^ʍ tiện rất ngoan, vừa nãy không có tiểu ra!” Hoành si ngốc, đầu cũng không dám nâng lên, chỉ có thể dùng con mắt liếc lên trên nhìn căn cự vật kia của Tạ Chí Dũng, nhỏ giọng, nhu thận nói.
“Đến, lão tử đút cho ngươi một chút, cho ngươi nếm thử hương vị có cái gì khác nhau!” Tạ Chí Dũng ngồi ở trên bồn cầu, dạng hai chân ra, đem miệng Hoành ấn lên côn ŧᏂịŧ to lớn của mình.
Hoành say mê mà ăn côn ŧᏂịŧ của Tạ Chí Dũng, chờ đợi được Tạ Chí Dũng “ban thưởng”.
“Mẹ nó, bụng có chút không thoải mái, đúng lúc muốn giải tiện. Ha ha, da^ʍ tiện, xem lão tử thương ngươi nhiều không a, cho ngươi ăn thử hương vị “Hoàng Kim” của ba ba. Ăn ngon a! Đừng làm dính trên người lão tử, bằng không chơi chết ngươi!”
Tạ Chí Dũng này thật đê tiện! Bắt Hoành đi tiểu như vậy còn chưa đủ, còn muốn một bên đi đại tiện một bên bắt hắn ăn?
Trong lòng ta một trận rung động…
Trâu Khải không để cho ta suy nghĩ nhiều liền dâng môi hôn lên.
Thánh ca trốn bên ngoài WC, vỗ tay cười to, nói:
“Ha ha, ngươi thật đúng là hay a, chơi thật nhiều dạng! Đến, làm da^ʍ tiện này nghẹt chết đi! Chó thì phải có thói quen nhớ hương vị này, bằng không sao gọi là chó?!”
Tạ Chí Dũng đút cho Hoành ăn thứ tiện kia của hắn, chờ bọn hắn đi ra khỏi WC, đã là mười phút sau.
“Lại đây đi, da^ʍ tiện, bò sát lão tử, chớ có đi lạc!” Tạ Chí Dũng vừa nói xong, liền đi tới bên cạnh Thánh ca, Hoành một bước không rời mà bò sát theo.