Bạn Trai Vụng Trộm

Chương 72

“Mẹ nó, thật nghe lời, ta không chơi chút trò mới thì quá lãng phí da^ʍ tiện này!” Tạ Chí Dũng đi vài bước, nhìn thấy Hoành bò sát theo chân mình, nói với Thánh ca.

“Muốn chơi như thế nào?” Đợi Tạ Chí Dũng đi qua tới, Thánh ca vươn cẳng chân cường tráng ra, nhẹ nhàng nhấc lên, đặt lên trên phần eo lõm xuống của Hoành, lười biếng nhìn Tạ Chí Dũng.

“Trong thân thể kia của hắn không biết có bao nhiêu thứ dơ bẩn, không bằng chúng ta hảo hảo vệ sinh một chút, đỡ cho lát nữa mất hứng!” Tạ Chí Dũng liếʍ liếʍ môi, dùng chân khều côn ŧᏂịŧ ướt sũng mà lòe lòe sáng kia của Hoành.

“Ha ha, lão tử thích nhất tiết mục này.” Thánh ca cúi lưng, nhìn chằm chằm lỗ hậu sưng đỏ Hoành thì thào

“Này nên hảo hảo vệ sinh, bằng không một hồi liền mất hứng!”

“A… Bên trong đều là nướ© ŧıểυ quý giá của chủ nhân vừa tiểu vào, như thế nào… Như thế nào phải rửa ra…” Hoành có chút kinh hoảng.

Ta cảm thấy Trâu Khải nghe đến đây toàn thân đều căng thẳng, lỗ hậu hắn từng đợt mà phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ của ta, kẹp chặt vô cùng.

Mẹ nó, lỗ hậu dâʍ đãиɠ này biết cắn nguời! Làm lão tử muốn bắn!

“Chơi chết ngươi, da^ʍ tiện!” Ta một tiếng hung hăng chửi rủa, cơ bụng căng lên, toàn sức đều tập trung ở khố hạ, điên cuồng cử động côn ŧᏂịŧ, mỗi một phát đều giống như máy đóng cọc mà hung hăng đâm vào chỗ sâu nhất trong cơ thể Trâu Khải. Hai túi thịt phía dưới cũng từng chút đánh vào mông Trâu Khải mà “Ba Ba” vang lên.

“Mẹ ngươi, làm binh lính mà đê tiện như vậy! Là da^ʍ tiện trời sinh thích bị người khác chơi, hơn nữa muốn quân nhân thỏa mãn ngươi nên mới đi làm binh lính sao? Đồ con hoang da^ʍ tiện, chơi chết ngươi!!!”

Hai mắt ta đỏ ngầu lên, nắm lấy tóc Trâu Khải, đem hết thảy phẫn nộ mà thông qua côn ŧᏂịŧ thô to, đen nhánh cứng rắn mà đâm sâu lỗ hậu Trâu Khải, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ từng luồng tưới vào lỗ hậu hắn, bắn đến hắn đều kêu lên.

“A… Đều bắn cho ta… Đại Vũ… Chủ nhân… Thật lợi hại… Thật mạnh… Thật nóng… Chủ nhân… Bắn thật nhiều… Bụng da^ʍ tiện muốn bị chủ nhân bắn thủng… A…” Trâu Khải hai tay nắm chặt nệm giường, lỗ hậu điên cuồng mà nuốt trọn côn ŧᏂịŧ của ta vào, hi vọng có thể đem tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều bắn vào nơi sâu nhất trong thân thể hắn.

Sau khi bắn tinh, ta cả người đè lên trên người Trâu Khải, hắn ôn nhu vươn một tay ôm chặt lấy cơ thể ta, một tay còn lại vuốt ve phần eo mệt mỏi kia của ta,

“Con mẹ nó!” Vừa bắn tinh xong, côn ŧᏂịŧ vẫn còn cứng rắn liền muốn đi tiểu.

Ai biết vừa nghĩ đến liền bị lỗ hậu Trâu Khải nuốt trở vào.

“Tiểu vào bên trong a! Đều tiểu vào đi! Da^ʍ tiện cần tϊиɧ ɖϊ©h͙ nam nhân, còn có nướ© ŧıểυ…” Trâu Khải dùng ánh mắt sùng bái mang theo một ít tìиɧ ɖu͙© nhìn ta.

Ta không khỏi có chút sau mê liền thẳng eo, bắt đầu tiểu vào.

“A… Vũ… Nóng quá… Ô… Đổ đầy… Lỗ hậu của ta… Nga!!!” Trâu Khải không ngừng vặn vẹo thân thể. Bởi vì tìиɧ ɖu͙© bao trùm, lỗ hậu hắn liền gắt gao mà kẹp chặt côn ŧᏂịŧ của ta.

Ta đem mông Trâu Khải nâng cao lên để có thể khiến nướ© ŧıểυ đều chảy vào lỗ hậu của hắn, Trâu Khải há miệng mà rêи ɾỉ:

“Vũ! Không cần… Đã đầy! Muốn bắn ra!”

Trâu Khải hiện tại lúc này chính là một bình đựng tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng nướ© ŧıểυ của ta, đều bị ta nhồi đầt ở bên trong.

“Ngươi dám phun ra, lão tử liềm đem ngươi nhận vào trong bồn tắm!” Ta cắn răng uy hϊếp nói:

“Chịu cho ta! Chảy ra ngoài ta liền đánh chết ngươi!”

“Đúng vậy! Chủ nhân!” Trâu Khải nức nở, lớn tiếng đáp.

Khi ta đem côn ŧᏂịŧ từ trong lỗ hậu Trâu Khải rút ra, trong không khí liền tràn ngập mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng nướ© ŧıểυ tanh tưởi.

“Da^ʍ tiện, kẹp chặt, không được để chảy ra!” Ta ra lệnh, nói.

“Chủ nhân~”

“Ân?”

“Con chó có nghe lời không?”

“Mẹ nó! Còn chưa đủ!” Ta đắc ý nhìn hắn, ý trả thù trong lòng càng lợi hại:

“Kẹp chặt lại nha, như vậy lão tử mới thương da^ʍ tiện ngươi!”

“Ân… Da^ʍ tiện không ngoan, không chọc chủ nhân tức giận!”

“Biết làm thế nào chưa?”

“Tự mình kẹp chặt, không để nước thánh của chủ nhân chảy ra!”

“Ngoan! Làm đi”

“Vâng!” Trâu Khải dùng ngón tay của chính mình cắm vào, ngăn chặn nướ© ŧıểυ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra.

Tiếng kêu dâʍ đãиɠ của Hoành từ trong video kia truyền ra.

“A!!! Chủ nhân!!! Nhẹ một chút!! Đau quá!!!” Hoành khóc kêu lên.

Ta thập phần tò mò, liền đem lực chú ý toàn bộ tập trung vào video, chuyện gì mà làm hắn kêu đến như vậy?

“Đem móng chó để ra sau cho ta! Còn giãy nữa lão tử bẻ gãy nó!” Thánh ca liền mắng.

Hoành trên mặt liền đỏ lên, ngoan ngoãn đem hai tay vòng ra sau lưng.

Lúc này, ta mới nhìn rõ…

Thánh ca đem một cái ống bằng nhựa nhỏ, dài 50 phân cắm vào lỗ tiểu trên qυყ đầυ của Hoành, thong thả mà cắm vào từng chút.

“Mẹ nó! Thật dâʍ đãиɠ! Đau đến chết đúng không da^ʍ tiện? Lão tử giúp ngươi thoải mái một chút!” Tạ Chí Dũng một bên trêu đùa Hoành, một bên lấy tay xoa nắn ngực của Hoành.

Kɧoáı ©ảʍ cùng thống khổ hỗn loạn một chỗ, Hoành lớn tiến khóc rống lên nhưng lại không dám lấy tay ngăn cản hai người kia.

“Chủ nhân!! Ba ba!! A!! Không được!! Sâu quá!! Oa!!” Hoành thất thanh mà khóc rống.

Ống nhựa trong tay Thánh ca đã đi vào gần một nữa, nhưng tựa như gặp trở ngại, Thánh ca liền vươn tay bịt kín miệng Hoành lại:

“Ồn chết! Sợ đau có phải không? Lão tử nói cho ngươi đau này!” Thánh ca nói xong thẳng tay cắm thẳng ống nhựa vào bàng quang của Hoành!

“Ngô!!!!!!!!!” Hoành toàn thân thẳng tắp, cả người nảy lên,

Thánh ca cầm một cái ống nhựa khác, một đầu bọc vào côn ŧᏂịŧ của mình, đầu kia của ống nhựa, nhắm thẳng ngay mặt Hoành.

“Lão tử rửa mặt cho bảo bối! Ha ha ha ha!”

Chất lỏng màu vàng từ qυყ đầυ Thánh ca chảy vào trong ống nhựa, bắn thẳng lên mặt Hoành.

“Da^ʍ tiện, há miệng ra!” Tạ Chí Dũng lấy tay nắm lấy miệng của Hoành mở ra

“Sàn nhà đều bị ngươi làm bẩn! Uống hết cho lão tử!”

Ta trong đầu hoàn toàn trống rỗng, dứt khoát không thể tưởng tượng thì ra bọn họ nói vệ sinh cho Hoành là như vậy, Hoành từng ngụm từng ngụm uống nướ© ŧıểυ của Thánh ca.

Ta quay đầu nhìn Trâu Khải trên giường đang cố gắng kẹp chặt lỗ hậu của hắn.

Chờ ta hồi phục tinh thần, Hoành đã quỳ rạp trên mặt đất, Thánh ca sau khi tiểu xong liền đem ống nhựa treo trên cổ Hoành rồi vỗ vỗ đầu hắn.

“Chúng ta mang hắn ra ngoài chơi đi?” Trong mắt Tạ Chí Dũng lóe lên một tia giảo hoạt mà xấu xa cười.

Khẳng định hắn lại nghĩ ra cái ý nghĩ da^ʍ uế gì nữa mà lăng nhục Hoành đi.

“Ngươi xem da^ʍ tiện này trong lỗ hậu cắm điều khiển TV mà có thể dâʍ đãиɠ như vậy, không làm cái gì khiến hắn xấu hổ thì thật đúng là không thể thõa mãn nhu cầu nội tâm của hắn, ha ha!”Tạ Chí Dũng thấy Thánh ca có chút do dự, liền bổ sung thêm vài câu.

“Này nếu là trong quân đội thì không thành vấn đề, nhưng bên ngoài đều là người quen của lão tử, không chừng sẽ lớn chuyện!”

Thánh ca nhìn Hoành đang cúi đầu, cả người ửng hồng lên rồi lại nhìn qua ánh mắt chờ đợi của Tạ Chí Dũng

“Chơi đi! Hôm nay chơi high một bữa! Ha ha!”

“Da^ʍ tiện, đợi lát nữa các chủ nhân mang da^ʍ tiện ngươi ra ngoài chơi, phải nghe lời, biết chưa?” Tạ Chí Dũng quay đầu, nói với Hoành.

“Ân… Cám ơn các chủ nhân mang theo da^ʍ tiện ra ngoài, da^ʍ tiện rất… rất vui…” Hoành giống như bị bọn họ huấn luyện, hoàn toàn trở thành một con chó bị hai nam nhân này điều giáo.

“Biết đi ra ngoài phải làm những gì không, da^ʍ tiện? Nói thử xem?” Thánh ca hai tay đỡ ghế ngồi hai đầu, nằm tựa lưng lên ghế, lười biếng hỏi.

“Muốn… Muốn đem giày lại mang cho chủ nhân, đợi lát nữa không mặc quần áo đi ra ngoài, còn muốn theo sát phía sau chủ nhân, muốn nghe chủ nhân ra lệnh… Không thể… Không thể làm loạn ở trên đường với chó hoang…”

Hoành nâng khuôn mặt soái khí tuấn tú lên, tuy rằng bị bọn Tạ Chí Dũng huấn luyện thành nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©, thế nhưng thân thể vẫn mười phần cười tráng.

“Mẹ nó! Thật nghe lời! Nhi tử ngoan, đem giày của ba ba tha tới đây!” Thánh ca nghe Hoành không cần hắn điều giáo mà nói ra lời có thể khiến chủ nhân vừa lòng mà thầm trong bụng nói mình vận khí rất tốt, có thể huấn luyện được con chó nghe lời như vậy.

“Này nếu là bên trong quân ngũ, con chó ưu tú như vậy khẳng định đều bị mấy chủ nhân cướp không còn chút tro xương nào, ha ha!!” Đợi đến khi Hoành bò đến cửa phòng, đem giày quân đội của Thánh ca tha tới liền vui sướиɠ không thôi, quay đầu nói với Tạ Chí Dũng.

“Lúc trước cũng không nghe lời như vậy, không chừng là bị Thánh ca ngươi thu phục a! Điều giáo của ngươi đã đem tính nô của hắn toàn bộ kích phát ra, không chừng giờ bản thân mình là ai hắn cũng không biết, ha ha!” Tạ Chí Dũng nhìn bộ dạng như chó hoang kia của Hoành, liền nhàn nhã mặc quần áo vào, chuẩn bị mang hắn ra ngoài mà hảo hảo nhục nhã một phen.

“Thứ của ngươi cũng không nhỏ a?” Thánh ca nhìn côn ŧᏂịŧ to đen cứng lên của Tạ Chí Dũng, trêu ghẹo nói

“Lúc trước khi mới gặp ngươi, ngươi không cho lão tử cởi, bây giờ tự nhiên mà cởi trước mặt lão tử như vậy!”

“Mẹ nó a! Ngươi khiến lão tử bị chơi sao? Đánh chết ta cũng không muốn, ha ha! Vẫn là chơi người khác lão tử mới cởi a!” Tạ Chí Dũng biểu tình cổ quái cười cười.

“Mẹ nó, lão tử sớm muộn gì cũng đem ngươi thu phục!”

Hai người họ vừa nói xong, Hoành đã ngậm giày da quân đội của Thánh ca đặt dưới chân. Thánh ca trong lòng dâng lên một tia đắc ý, nhìn đệ đệ cường tráng của mình vểnh cao mông mà ngậm giày đưa đến trước mặt hắn, còn đối với mình nói chuyện với Tạ Chí Dũng cũng không có kháng cự gì, liền giống như chó quân đội mà mình nuôi dưỡng vậy, uy vũ nhưng lại thần phục.

“Da^ʍ tiện chính là da^ʍ tiện!” Tạ Chí Dũng không kìm lòng được mà khóe miệng cong lên, mắng một câu

“Cũng cho hắn mặc một bộ quần áo đi, nhưng bên trong không mặt gì hết, như vậy mới gợi cảm, ha ha!!”

Nói xong, Tạ Chí Dũng cầm một bộ quần áo mặc vào cho Hoành, mà hắn bên trong không mặc thêm bất cứ thứ gì, liền như vậy mà ra ngoài, tùy lúc mà có thể mò vào trong quần áo hắn mà sờ mó, còn có thể mò đến cơ thể nóng bỏng kia, so với không mặc đồ càng thêm gợi cảm, càng thêm du͙© vọиɠ mà đùa bỡn hắn.

“Cám ơn chủ nhân…” Hoành đứng lên, nhưng vẫn gắt gao mang theo điều khiển TV đang cắm ở trong lỗ hậu.

“Đừng làm mất, này chính là đuôi của ngươi, nếu không nghe lời, lão tử cầm nó đâm nát da^ʍ tiện ngươi!” Tạ Chí Dũng nhìn nam nhân cực phẩm trước mắt, cả người cảm giác phấn chấn một chút.

Tạ Chí Dũng hôm nay không biết vì cái gì mà nhu cầu sinh lý đặc biệt cường liệt, hắn nhìn thấy thân thể Hoành dâʍ đãиɠ như vậy liền cảm thấy huynh đệ dưới khố hạ mình rõ ràng ngẩng đầu lên.

“Đợi lát nữa ra ngoài, lão tử nhất định chơi ngươi mộ trận.” Tạ Chí Dũng nói, sau đó cầm lấy chén nước trên bàn một hơi uống sạch.

“Thánh ca, chờ ta một chút, đi tiểu!” Tạ Chí Dũng quyết định trước khi ra ngoài liền đi WC phóng thích một chút, thuận tiện sửa sang lại huynh đệ đang bành trướng mà kẹt bên trong qυầи ɭóŧ của mình, cảm giác thật không thoải mái.

“Mẹ! Sao không trực tiếp đút cho da^ʍ tiện này uống?” Thánh ca hỏi.

“Cũng hay! Da^ʍ tiện, há miệng ra, lão tử đút ngươi uống! Không được để tràn ra ngoài, tránh làm bẩn quần áo lão tử vừa mặc cho ngươi” Tạ Chí Dũng nói xong liền một hơi kéo qυầи ɭóŧ cùng quần bò xuống, vươn tay nâng côn ŧᏂịŧ to đen cứng rắn của mình lên.

Hoành liền nghe theo mà quỳ xuống, dùng lực há to miệng, đem côn ŧᏂịŧ của Tạ Chí Dũng ngậm vào, liền sau đó yết hầu hắn chuyển động mà lên xuống, từng ngụm đem nướ© ŧıểυ nóng hổi của Tạ Chí Dũng uống vào trong bụng.

“Mẹ nó! Thật sướиɠ a!” Tạ Chí Dũng hưởng thụ mà ngửa mặt, hai mắt nhắm lại.

“Ngon không? Da^ʍ tiện!” Tạ Chí Dũng tiểu xong, đem côn ŧᏂịŧ đâm đâm vào, bảo đảm Hoành nuốt hết rồi mới rút ra khỏi miệng Hoành, còn run run vài cái rồi kéo qυầи ɭóŧ cùng quần bò lên, đắt ý hỏi.

“Ân… Thật nóng… Thật ngon… Da^ʍ tiện cám ơn chủ nhân!” Hoành nâng đầu lên, vươn đầu lưỡi ra liếʍ liếʍ môi rồi đứng dậy, chuẩn bị theo hai người họ đi ra ngoài.

“Da^ʍ tiện, theo sát a!” Thánh ca nói xong đứng dậy đi ra ngoài.

Tạ Chí Dũng cùng bước ra, Hoành đi sát theo phía sau, bỏ lại chiến trường hỗn loạn da^ʍ mĩ không chịu nổi ở bên trong.