Thánh ca có tiết tấu mà đưa đẩy côn ŧᏂịŧ, hung hăng chơi cái lỗ hậu nóng ướt kia của Hoành.
Lỗ hậu của Hoành bị chơi đến căng chặt, gắt gao quấn lấy côn ŧᏂịŧ thô to của Thánh ca, vách thịt mỗi lần cũng đều thoáng bị kéo ra một chút, sau đó lại bị hung hăng mà nhét vào. Hoành còn ngoan ngãon mà lay động mông theo tiết tấu ra vào của Thánh ca, hai người phối hợp vô cùng ăn ý.
“Hắc hắc, da^ʍ tiện, thích sao? Ngươi thật đúng là đê tiện! Nói, da^ʍ tiện ngươi có phải là con cɧó ©áϊ hay không? Mẹ nó, lỗ hậu chặt như vậy! Hôm nay lão tử liền hảo hảo chơi ngươi một trận, da^ʍ tiện!”
Khóe miệng Thánh ca đột nhiên lộ ra một tia cười dâʍ đãиɠ.
“Bảo bối, còn nhớ ngươi đã đáp ứng lão tử cái gì không? Vì lão tử, cái gì ngươi đều chịu làm đúng không?” Thánh ca cố ý thẳng eo, hung hăng mà đâm vài cái.
Lỗ hậu Hoành hiện tại rõ ràng đã không chịu nổi động tác giao hợp kịch liệt như vậy liền phát ra “Phốc! Phốc!” vài tiếng, từ kẽ hở ở trong lỗ hậu chảy ra vài dòng dâʍ ɖị©ɧ.
“A… Ngươi làm gì a? Nhẹ… Nhẹ một chút… Muốn bắn… Chủ nhân… Muốn làm gì ta a?” Mắt Hoành nửa khép nửa mở, côn ŧᏂịŧ của hắn nương theo động tác của Thánh ca mà “Ba! Ba!” đánh lên bụng hắn, dâʍ ɖị©ɧ từ qυყ đầυ vẩy ra bốn phía.
“A… Chủ nhân bại hoại… A a… Chơi ta… A… Còn muốn khi dễ ta… A a… Ngươi còn không muốn bắn sao?... A… Không cần chơi ta như vậy… Bên trong chịu không nổi… A a… Không được, nhẹ một chút, muốn tiểu ra!”
“Hắc hắc, có lẽ cần một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bằng không ngươi vẫn là không bắn ra a!” Thánh ca cười dâʍ đãиɠ, sau đó nửa người trên nghiêng qua một bên cầm lấy điện thoại di động, sau đó ấn vài phím gì đó.
Ta đột nhiên nhận ra đó là di động của Hoành, trong lòng ta nổi lên một trận dự cảm bất thường, giống như biết chuyện gì sẽ xảy ra vậy.
Trâu Khải vừa nãy còn nhiều lời thong dong, bây giờ thở hổn hển quấn ở trên người ta, hai chân vòng quanh eo của ta, răng nanh cắn lên trên vai phải của ta.
“Đến! Trò chuyện với bạn cũ côn ŧᏂịŧ lớn của ngươi!” Thánh ca tăng tốc mà chơi Hoành làm cho lỗ hậu của hắn đỏ bừng lên, một bên xoa nắn núʍ ѵú bị mồ hôi cùng dâʍ ɖị©ɧ của hắn dính lên, tanh tưởi vô cùng, một bên xấu xa cười, cầm điện thoại đang gọi cho ai đó đưa tới gần Hoành.
“A… Đừng… Ngươi thật biếи ŧɦái… A… Như vậy rất ngượng ngùng… A…” Hàng mi của Hoành thoáng nhăn lại, một bộ dáng không tình nguyện, làm nũng mà quay đầu trốn tránh.
“Hắc hắc, điện thoại đang gọi, ngươi không tiếp thế nhưng hắn đều nghe được hết a!” Thánh ca tiến thêm một bước mà uy hϊếp, đem điện thoại đặt vào tay Hoành.
Khốn kiếp! Ta mắng to trong lòng.
Không nghĩ tới Thánh ca lại biếи ŧɦái như vậy, một bên chính mình đưa đẩy Hoành một bên cùng các chiến hữu nói chuyện điện thoại là đủ rồi, thế nhưng còn muốn khiến hắn một bên bị ngược, một bên bắt hắn nói chuyện điện thoại!
Hơn nữa, là gọi điện cho bạn cũ của hắn, bạn cũ? Chắng lẽ là Tạ Chí Dũng?!
Ta cảm giác được một cỗ khí lạnh từ lưng nổi lên, lúc trước Tạ Chí Dũng lăng nhục ta như vậy, đến cuối cùng xém chút nữa đã phá hủy tình cảm của hai chúng ta, hắn không phải đã bị Thánh ca bắt đi rồi sao? Thánh ca nghĩ thế nào mà lại gọi cho hắn?
Lúc này trong lòng Hoành đang nghĩ cái gì?
Sẽ phản kháng?
Sẽ tỉnh ngộ?
Hay là vẫn ngốc mà không biết gì?
Chẳng lẽ hắn sẽ làm theo lời Thánh ca mà ôm ấp Tạ Chí Dũng?!
“A… Cái kia… Quấy rầy… A… Ta là… Hoành a…” Hoành hô hấp cấp bách, âm thanh mang theo một tia co quắp, nghe thấy hắn đang cố gắng điều chỉnh âm thanh bình thường.
“Mẹ nó… Ngươi còn nhớ lão tử sao?...” Trong điện thoại truyền ra âm thanh nam nhân nói chuyện.
“A… Không… Không có gì… Ngô… Chỉ là nói chuyện… A!” Hoành một tay cầm di động, một tay đỡ lấy bả vai rộng lớn của Thánh ca, hai hàng mi thanh tuấn nhíu lại, thở gấp trả lời, chỉ là trong âm thanh nghe có chút kì quái.
“Thật mẹ nó thích!” Thánh ca mặt đầy dâʍ đãиɠ cười, thưởng thức nét mặt thẹn thùng kia của Hoành, cố ý thả chậm tốc độ côn ŧᏂịŧ lại, một tay nắm lấy núʍ ѵú cứng rắn kia của Hoành mà mạnh tay nhéo, bắt đầu chậm rãi cắm côn ŧᏂịŧ vào trong lỗ hậu của Hoành.
Lông mao của Thánh ca cọ xát chung quanh lỗ hậu của Hoành khiến hắn nhịn không được mà rêи ɾỉ, hắn vội vàng dùng một tay che miệng lại, tay cầm điện thoại kia lậm tức dời ra xa.
“Ngươi như thế nào… Da^ʍ tiện… Đang khóc sao… Bị bệnh à?...” Tiếng nam nhân từ trong điện thoại truyền ra.
Thánh ca bật chế độ loa ngoài, nên âm thanh có chút ồ ồ, miễn cưỡng chỉ có thể nghe thấy tiếng của nam nhân, không đoán ra được là ai.
“A!... Không có… A… Ta đang… Ân… Vận động thôi…” Hoành e lệ mà rêи ɾỉ, mặt đã đỏ bừng thành một mảnh, hắn dùng tay che miệng, hàm răng trắng đều như bắp cắn lên bàn tay chính mình.
“Hắc hắc, bị ta chơi như vậy có phải càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đúng không? Nhìn lỗ hậu dâʍ đãиɠ của ngươi này, dứt khóa vô cùng dâʍ đãиɠ.” Thánh ca mặt đầy dâʍ đãиɠ mà cười, đem Hoành đặt ở trên người của mình, đắc ý nói, đồng thời tay hắn cũng dùng sức mà xoa nắn mông Hoành, khiến cho Hoành kẹp chặt côn ŧᏂịŧ của hắn hơn.
“… Mẹ nó… Muộn như vậy còn vận động? Âm thanh này của ngươi nghe sao lại dâʍ đãиɠ như vậy? Ngươi bên kia... Con mẹ nó, còn có người khác sao?” Điện thoại vang lên tiếng hỏi thăm cẩn thận của nam nhân, giống như đã biết hết thảy, chỉ là cùng phối hợp với Thánh ca diễn tiết mục dâʍ ɭσạи này mà thôi.
“Không… Không có… Là… Là TV a… A a… A…” Hoành hô hấp đứng quãng.
Thánh ca càng không có hảo ý mà bất ngờ dùng tay giữ chặt eo Hoành lại, bắt đầu tăng tốc, mãnh liệt đưa đẩy côn ŧᏂịŧ của hắn ở trong lỗ hậu đang giàn giụa dâʍ ɖị©ɧ của Hoành.
Vừa thong thả sau khi trả qua tra tấn này lại đột nhiên nhận đến loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này tới, Hoành nhịn không được mà một tay cầm chặt lấy điện thoại đặt trước ngực, lớn tiếng mà rêи ɾỉ:
“Chủ nhân! A… Lỗ hậu dâʍ đãиɠ!! Thật thoải má… A… Không được!! Mạnh quá, chịu không nổi! Muốn bắn ra… A… A… A…” Hoành lớn tiếng mà kêu rên, lỗ hậu da^ʍ mĩ của hắn đêm nay lần đạt tiên đạt cao trào, dịch ruột non trộn lẫn với dâʍ ɖị©ɧ từ côn ŧᏂịŧ của Thánh ca mà chảy ra.
“Ân... Ân… Thế nào… Da^ʍ tiện… Một bên nói chuyện với bạn cũ của ngươi… Một bên bị lão tử chơi… Có phải rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ đúng không? Ngươi thật đúng là da^ʍ tiện! Mẹ nó, nước thật nhiều! Ân… Còn chảy ra nữa không? Chảy ra mới vui vẻ, mới thoải mái, mới đã ghiền a! Đúng không?” Thánh ca trầm thấp mà rên hừ hừ.
Hắn không có chút cố kị nào mà hai tay giữ eo Hoành lại, làm cho mỗi lần cắm vào đều đem qυყ đầυ đâm vào chỗ sâu nhất trong lỗ hậu của Hoành, mạnh mẽ mà đưa đẩy lỗ hậu dâʍ ɭσạи của Hoành.
“Mẹ nó! Đồ đê tiện! Con mẹ ngươi là đang bị người khác chơi đi?” Từ trong điện thoại truyền ra tiếng nam nhân hứng phấn mà kêu.
Hoành bị động tác đưa đẩy mãnh liệt của Thánh ca cùng với bị hắn lăng nhục mà kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực điểm, thân thể không tự chủ được mà uốn éo như rắn, miễn cưỡng nói:
“Ta… Ta rất tớt… A… A… Chỉ là… A… Có chút mệt… A… Vận động có chút mệt…”
“Mẹ nó, ngươi gọi điện cho lão tử có phải muốn lão tử chơi ngươi hay không?”
“A… Không… Không… Là… A… Ta… A…” Hoành bị chơi nói không ra lời.
Thánh ca nhìn khuôn mặt tuấn tú đang thẹn đến muốn chui xuống đất kia của Hoành liền dị thường hưng phấn:
“Nói, muốn bị hắn chơi! Muốn bị gậy thịt của hắn chơi!”
Thánh ca vừa dứt lời liền cử động côn ŧᏂịŧ mà ra ra vào vào, âm thanh “Ba! Ba! Ba!” vang lên 1 đoàn.
Hoành cơ hồ sắp khóc ra, nghẹn ngào nói:
“Ta… A… Thật muốn côn ŧᏂịŧ của Chí Dũng ca…’
Mặt mày Hoành đỏ bừng bừng, nức nở vài tiếng:
“Muốn bị côn ŧᏂịŧ của ca ca chơi… Từ… Từ lần đó… Ta… Ta mỗi ngày đều muốn… Ngày nào đó được côn ŧᏂịŧ của ca ca có thể chơi ta… Lần trước… Chính là lần sướиɠ nhất của da^ʍ tiện… A…”
Hoành nói ra câu này đã giống như nước sông vỡ đê, một phát đã không thể vãn hồi.
“Chơi con mẹ ngươi, lão tử mặc kệ ngươi, không chơi chết ngươi lão tử không phải họ Tạ!!” Tạ Chí Dũng hung hăng mắng xong liền cúp điện thoại.
“Ha ha!” Thánh ca nhanh chóng đoạt lấy di động trong tay Hoành, nhanh chóng đem pin bên trong lấy ra, ném vào một góc giường, khom người ngồi dậy cắn lên núʍ ѵú của Hoành, đồng thời cuồng dã đưa đẩy côn ŧᏂịŧ.
Hoành cả người ngồi ở trên người Thánh ca, bị côn ŧᏂịŧ Thánh ca từng chút đâm vào sâu trong lỗ hậu.
“A… Thật thoải mái… A… Chơi ta… A… A… Chơi ta… A.. A…” Không còn bị di động quấy nhiễu, Hoành lập tức vui sướиɠ mà kêu lêu, hai tay ôm lấy cổ Thánh ca, nâng mông lên rồi lại ngồi xuống, phối hợp với động tác đưa đẩy côn ŧᏂịŧ của Thánh ca.
“Tiểu đệ dâʍ đãиɠ, thích chơi như vậy sao? Gậy thịt lão tử chơi da^ʍ tiện thích không?” Thánh ca dùng sức cử động eo, trầm thấp hỏi
“Ân… Thích… Da^ʍ tiện được chủ nhân chơi thích… Chủ nhân… A… Da^ʍ tiện… Đã làm theo lời sai bảo của chủ nhân… Da^ʍ tiện muốn được chủ nhân thưởng… Gϊếŧ chết da^ʍ tiện a… A… Lỗ hậu thật thoải mái…”
Hai người một lần nữa bị hồng thủy tìиɧ ɖu͙© bao phủ, biến thành một đôi dã thú say mê mà kịch liệt giao hợp. Giữa hai chân hai người, giữa ngực, giữa bụng, giữa bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© đều dính đầy dâʍ ɖị©ɧ ô uế.
“Mẹ nó! Lão tử muốn chơi chết ngươi! Ân… Da^ʍ tiện hạ lưu… Ân… A… Gϊếŧ chết thứ dâʍ đãиɠ ngươi!... Ân… A… Chơi nát lỗ hậu của ngươi… Ân… A… Khiến cho toàn thế giới đều biết lão tử đang chơi lỗ hậu của ngươi… Nói!.. Ân.. A… Ngươi chính là con chó được lão tử nuôi! Lão tử muốn mọi người nhìn xem lão tử chơi da^ʍ tiện ngươi như thế nào!!”
Thánh ca vừa chơi vừa ôm Hoành đi đến cửa sổ, đem lưng của Hoành đặt ở trên cửa sổ.
Nhưng sự tình tiếp theo hoàn toàn nằm ngoài dự đoán cửa ta, hắn gào thét một phen liền kéo cửa sổ ra!!!