Bạn Trai Vụng Trộm

Chương 67

“Nga? Đúng không?” Thánh ca đắc ý, sau đó ngậm miệng lại, dùng lực ở cổ họng mà phun ra một bãi nước miếng màu vàng đậm sệt trên sàn.

“Da^ʍ tiện, biết làm như thế nào chưa?”

“Ân…”

Hoành lúc này đã bị tìиɧ ɖu͙© ập đến, không chút suy nghĩ liền cúi người xuống, vươn đầu lưỡi ra chuẩn bị đem bãi nước miếng kia liếʍ vào thì bị Thánh ca đá một cước vào hạ bộ.

Hoành đau mà “A!” kêu lên một tiếng, hai tay ôm lấy hạ bộ của mình.

“Con mẹ ngươi! Đồ đê tiện! Đàm của lão tử mà ngươi cũng muốn ăn?”

“Ngô… Cầu chủ nhân… Cầu chủ nhân thưởng một ngụm đàm cho da^ʍ tiện ăn đi… Da^ʍ tiện muốn liếʍ!!” Hoành vừa đau, vừa chổng mông nói.

“Lại đây!” Thánh ca ra lệnh.

Hoành lập tức liền bò tới, quỳ trước mặt Thánh ca.

“Đau sao?” Thánh ca hỏi.

“Đau… Nga, không đau!” Hoành vừa nói ra, liền chú ý tới vẻ mặt tức giận của Thánh ca, lập tức sửa miệng:

“Da^ʍ tiện không đau, cám ơn chủ nhân điều giáo, cầu chủ nhân thưởng đàm cho da^ʍ tiện ăn!”

Hoành vẫn như trước, cúi đầu thấp dưới côn ŧᏂịŧ đen to của Thánh ca, không dám nhìn hắn.

“Đi, lão tử thưởng đàm cho ngươi!”

Hoành nghe xong liền bò qua, cúi đầu chăm chú liếʍ lấy bãi đàm kia.

“Mẹ nó, đã liếʍ hết còn muốn liếʍ thứ gì?” Thánh ca có chút buồn cười, mắng.

“Muốn liếʍ sạch, đây là chủ nhân thưởng.” Hoành liếʍ xong, ngẩng đầu lên, thẳng mình, lớn tiếng nói.

Nhìn Hoành trong video, bạn trai của của toàn thân trần trụi chỉ đeo một cái dây cổ, quỳ trước mặt Thánh ca. Bên trong thân thể chừa đầy nướ© ŧıểυ cùng nước bọt của nam nhân cao lớn uy mãnh trước mắt này.

Ta nghiến răng nghiến lợi, xoay người lại nhìn Trâu Khải cũng vừa uống nướ© ŧıểυ của ta xong, phun ra một chữ:

“Liếʍ!”

Trâu Khải cong cong khóe miệng, một ngụm đem côn ŧᏂịŧ của ta ngậm vào.

“Con mẹ nó, lão tử nên quay lại, ném cho tên bạn cũ Tạ Chí Dũng của ngươi xem, khiến hắn xem da^ʍ tiện ngươi bây giờ là chó của ai a! Ha ha, hắn nhìn thấy liền khẳng định sẽ ngược chết đồ đê tiện ngươi!” Thánh ca hung tợn mắng.

“Chủ nhân nói da^ʍ tiện hiện tại là của chủ nhân, da^ʍ tiện chỉ nghe lời chủ nhân. Lúc trước Tạ Chí Dũng không tốt với da^ʍ tiện, da^ʍ tiện không cho hắn chơi. Nhưng nếu chủ nhân cao hứng, da^ʍ tiện nguyện ý nghe theo chủ nhân mà cho Tạ Chí Dũng chơi, chỉ cần chủ nhân vui vẻ, không cần bận tâm đến da^ʍ tiện!!”

Hoành lúc này đã hoàn toàn thành con chó dưới háng của Thánh ca.

“Mẹ nó, thật hiểu chuyện! Chó lão tử nuôi phải như vậy! Mẹ nó, tên tiểu tử kia, chưa đủ lông đủ cánh, không biết cái rắm gì!” Thánh ca mắng một câu.

“Liếʍ gậy thịt cho lão tử!” Thánh ca ngồi lên trên giường, hai chân thô ráp tùy tiện tách ra, giương giương côn ŧᏂịŧ nói.

“A… Chủ nhân… A a… Cám ơn chủ nhân, da^ʍ tiện nhất định hảo hảo hầu hạ chủ nhân…” Hoành vội vàng rêи ɾỉ, lập tức quỳ giữa hai chân Thánh ca, cắn cắn môi.

Hoành vươn tay đỡ lấy côn ŧᏂịŧ của Thánh ca, sau đó há miệng đem qυყ đầυ tim tím của Thánh ca nuốt vào.

“Ân… Đệ đệ da^ʍ tiện ngươi… Mẹ nó… Liếʍ côn ŧᏂịŧ cũng thật giỏi… Ân… Đúng… Ân… Liếʍ như vậy… Ân… Ân… Liếʍ phía dưới qυყ đầυ một chút… Ân…” Thánh ca thở hổn hển, mặt đầy thỏa mãn ngồi ở trên giường, hai tay chống đỡ thân thể, nhìn Hoành quỳ ở khố hạ hắn mà phập phồng lên xuống, chủ động phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ của hắn.

“Tiểu da^ʍ tiện, ăn kĩ một chút, không thì lát nữa chơi ngươi liền làm lỗ hậu ngươi rách ra nha!”

Qυყ đầυ đỏ tím có chút đen ươn ướt chất lỏng màu trắng kia Thánh ca từng chút mà ra vào khoang miệng mềm mại của Hoành, chìm vào trong đôi môi mềm mại hồng hào kia, dọc theo khóe miệng của Hoành mà chen ra một cỗ chất lỏng cùng bong bóng trắng. Dâʍ ɖị©ɧ chảy ra từ qυყ đầυ kia lại chảy dọc theo cằm của Hoành mà chảy xuống phần cổ khêu gợi, tạo nên hình ảnh đầy da^ʍ mĩ.

“A… Ngô…” Hoành vừa ngậm côn ŧᏂịŧ vừa rêи ɾỉ, đôi mắt đầy xuân tình cùng nɧu͙© ɖu͙© mà nhìn Thánh ca.

Hoành vươn đầu lưỡi non mịn ra, chốc chốc liếʍ lên qυყ đầυ cũng lỗ tiểu của Thánh ca, chốc chốc lại nhiệt tình mà liếʍ mυ'ŧ hai cái túi trứng căng tròn, chứa đầy tϊиɧ ŧяùиɠ ở bên trong.

“Mẹ nó! Gậy thịt thật sướиɠ!... Ân… Công phu liếʍ gậy thịt của da^ʍ tiện cũng lợi hại nha… Ân… Chó ngoan của ta… Không uổng công lão tử nuôi ngươi… Ân… Nuốt sâu vào một chút… Ân…!” Thánh ca hô hấp càng lúc càng gấp, một bên còn vươn tay ấn đầu Hoành vào khố hạ của hắn.

“Mẹ nó! Ngậm càng sâu a!” Côn ŧᏂịŧ cứng rắn kia của Thánh cắm sâu vào trong miệng Hoành.

Lông mày của Hoành nhíu lại, nước mắt chảy ra, đem hết sức mà há miệng. Thế nhưng mỗi lần đều đem toàn bộ cả căn côn ŧᏂịŧ to đen của Thánh ca nuốt sâu vào đến mức mũi của hắn chạm vào đám lông đen nồng đậm gợi cảm kia của Thánh ca.

Mẹ nó! Côn ŧᏂịŧ của Thánh ca ít nhất cũng phải dài hai mươi phân, thế nhưng hắn lại đem toàn bộ mà ngậm vào. Ta nhìn thấy có ít nhất nửa căn côn ŧᏂịŧ đều cắm trong cổ họng hắn! Cái thế này không phải là kĩ xảo “Thâm hầu” trong phim hay sao, Hoành như thế nào lại có chiêu này, là tự học?

Nghe nói tư thế như vậy có thể cho nam nhân kɧoáı ©ảʍ thật lớn, chỉ là không nhiều lắm mấy đồ đê tiện cực phẩm mới có thể làm được. Nhưng càng trọng yếu là ta cũng chưa từng hưởng thụ qua tư thế kí©ɧ ŧɧí©ɧ đó với hắn bao giờ. Lần đầu tiên giúp ta “Thâm hầu” lại là chiến hữu của Thánh ca, chính là Trâu Khải trước mắt. Mà Hoành thì lại chủ động mà “Thâm hầu”, phụng dưỡng Thánh ca như vậy!

“Ân… A… Mẹ nó… Thật sướиɠ… Ân… Đồ đê tiện này… Làm lão tử sướиɠ quá… A… Tiếp tục… Tới đây, lão tử cho ngươi nếm thử tϊиɧ ɖϊ©h͙ tươi nóng… A a… a!!!!” Thánh ca rống lớn, tay dùng sức mà ấn sau gáy của Hoành, đem toàn bộ côn ŧᏂịŧ nhét vào trong miệng hắn.

Toàn thân Thánh ca run rẩy, đem qυყ đầυ nhét thẳng vào trong cổ họng Hoành. Ta có thể thấy được qυყ đầυ của Thánh ca đâm đến vị trí hầu kết của Hoành, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi đổ thẳng vào thực quản của Hoành!

“Ngô.. .A… Khụ khụ… !!” Hoành thống khổ mà nức nở rêи ɾỉ.

Thánh ca bắn ở trong yết hầu hắn khoảng chừng năm sáu giây, thẳng đến khi thấy hắn nước mắt giàn giụa mà ho khan, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c cùng với bong bóng nước miếng từ khe hở ở giữa khóe miệng hắn và gốc côn ŧᏂịŧ của Thánh ca tung tóe mà phun ra.

“A…. Bắn a….!!” Trâu Khải liền nhanh chóng ngưng khẩu giao lại, sửa lại tư thế miệng mà ôn nhu vỗ về côn ŧᏂịŧ của ta, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ trong qυყ đầυ mà chậm rãi hút ra.

“Ân… Ân… Nga… Mẹ ngươi…!! Đúng là da^ʍ tiện… Miệng trên đều bị lão tử chơi tới dâʍ đãиɠ như vậy… Lão tử thân kinh bách chiến mà còn bị da^ʍ tiện ngươi làm bắn ra!” Thánh ca toàn thân hưng phấn mà thở phì phò, nói.

Sau đó, Thánh ca đứng lên trên giường, đem côn ŧᏂịŧ to đen dính đầy chất lỏng đặc sệt da^ʍ uế từ trong yết hầu của Hoành rút ra. Sau đó một tay nắm lấy cằm còn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Hoành, tay kia chậm rãi mà lộng côn ŧᏂịŧ, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót trong lỗ tiểu trên qυყ đầυ ép ra mà vẽ loạn trên gương mặt tuấn tú của Hoành.

“Bắn lần đầu rồi, lần sau thời gian càng dài, đợi lát nữa cho ngươi hảo hảo mà xem lão tử chơi ngươi sướиɠ thế nào!”

“A… Chủ nhân… Cám ơn chủ nhân ban thưởng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chủ nhân thật nóng… Yết hầu của da^ʍ tiện xém chút bị chủ nhân bắn thủng.” Khuôn mặt tuấn tú của Hoành nâng lên, hai mắt mê ly, tràn đầy xuân tình híp lại nghênh đón vũ nhục của Thánh ca, tùy ý để cho Thánh ca đem tinh dịnh quệt vẽ ở trên mặt hắn.

“Ngô… Ăn thật ngon!” Đồng thời, Hoành hưởng thụ mà đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn với chất lỏng và bong bóng da^ʍ uế trong miệng nuốt xuống, chưa thỏa mãn mà dùng đầu lưỡi mềm mại tham lam liếʍ liếʍ khóe môi cùng với chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên cằm của hắn.

“A a… Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chủ nhân ăn thật ngon… A… Tất cả đều bắn vào trong bụng của da^ʍ tiện… Đút cho chó hoang ăn thật no… A ân… Lỗ hậu dâʍ đãиɠ của chó hoang… Cũng thật muốn…”

Mẹ nó! Hoành bị Thánh ca kɧıêυ ҡɧí©ɧ đã hoàn toàn lâm vào trạng thái điên cuồng, còn chủ động cầu Thánh ca chơi hắn, so với cɧó ©áϊ phát tình dứt khoát còn dâʍ đãиɠ hơn.

Trong lòng ta trăm mối cảm xúc ngổn ngang, bụng dưới một trận rối loạn, nhưng là côn ŧᏂịŧ vừa bắn xong, hiện tại hứng thú một chút cũng không có. Trâu Khải giống như biết cảm thụ của ta vậy, thấp giọng cười vài tiếng, đem ta kéo lên trên giường, lấy tay xoa xoa côn ŧᏂịŧ của ta.

“Hắc hắc… Tiểu da^ʍ tiện của ta… Lão tử thỏa mãn cái này của ngươi… Ân… Cho ta xem cái lỗ hậu chó dâʍ đãиɠ của ngươi xem…” Thánh ca hưng phấn mà gầm nhẹ, khuôn mặt hảo hán, thô bĩ đỏ bừng lên.

Chỉ thấy Thánh ca có chút thô bạo mà nắm Hoành thuận tay ném lên giường, thân cao 1m78 kia của hắn liền bị ném giống như một con chó nhỏ vậy. Sau đó Thánh ca liền đứng thế “trung bình tấn” mà đứng khóa lên trên cái mông tròn trịa, cong nây của Hoành.

Mà Hoành cũng phối hợp mà “A…” kêu nhỏ lên một tiếng, liền thuận thế mà nhào lên giường, đôi chân thon dài của hắn quỳ trên giường, mông khẽ nâng lên.

“Con mẹ ngươi, đợi lát nữa đừng xin lão tử tha! Da^ʍ tiện!” Thánh ca hung hăng mắng, sau đó thân hình hữu lực, cường kiện kia cúi xuống đè trên người Hoành, eo của Thánh ca hướng lên trên hai cánh mông cong nẩy, cao ngất của Hoành mà cọ xát.

“Chủ nhân~!” Hoành một bên nịnh nọt mà dâʍ đãиɠ rêи ɾỉ, một bên dùng lực cong mông lên, đồng thời hai tay thò ra phía sau, dùng lực mà tách mông làm lộ ra lỗ hậu mềm mại có chút phảng phất dâʍ ɖị©ɧ mà lóe sáng.