Bạn Trai Vụng Trộm

Chương 65

“Còn không nhanh cám ơn lão tử?” Khuôn mặt soái khí, tuấn lãng của Thánh ca ghé sát vào khuôn mặt tuấn tú của Hoành, thô bĩ mà vươn đầu lưỡi ra không ngừng liếʍ lên bên má đã đỏ bừng của Hoành.

“Ngô… Cám ơn… Chủ nhân…”

Đồng thời, thân thể cơ bắp cường tráng kia của Thánh ca gắt gao đè lên Hoành, da thịt kề sát với nhau, hai người như củi khô bén lửa mà triền miên với nhau.

“Da^ʍ tiện, chơi trò chơi nào!” Thánh ca một tay ôm eo Hoành, tay kia hướng theo phía đùi mà sờ sờ côn ŧᏂịŧ cứng cử của Hoành.

“A… Lại chơi cái gì… Không… Không cần… Đau quá…” Cánh mông trắng nõn phía dưới kia của Hoành liền thấy áp lên bày tay của Thánh ca, năm ngón tay thô ráp rõ ràng mà hung hăng niết lấy cánh mông của hắn.

“Đau? Lão tử thấy gậy thịt chó của ngươi không phải như vậy a!” Mà tức thì côn ŧᏂịŧ giữa hai chân Hoành, miễn cưỡng có thể thấy từng phiếm chỉ bạc tràn ra từng luồn, mà lỗ hậu sâu sâu kia đang bị ngón tay giữa của Thánh ca xâm nhập mà móc ngoáy.

“Đều là… Đều là da^ʍ tiện không tốt…”

Trời ơi! Hoành của ta đang cách ta một bức tường đang bị ca ca của hắn coi chó mà dâʍ đãиɠ chơi như vậy. Hoành lúc này trần như nhộng, kích động mà liếʍ côn ŧᏂịŧ to đen của người khác khiến ta không có bất cứ biện pháp ngăn cản nào.

Trâu Khải nằm thẳng trên giường, đầu ngửa ở bên ngoài dùng tay nắm lấy côn ŧᏂịŧ của ta cho vào trong miệng của hắn.

Lúc này, âm thanh gợi cảm của Thánh ca từ trong video truyền đến:

“Hắc hắc ~~ Da^ʍ tiện ~~ Có phải lão tử đút ngươi ăn no không? Gậy thịt chó chảy nhiều dâʍ ɖị©ɧ như vậy ~~ Ngươi mẹ nó, vừa ướt vừa trơn a~~”

“A ~~ Chủ nhân, ngươi thật hạ lưu a~ Đừng nhìn chỗ đó… Còn không phải tại ngươi ~ A… Làm thân thể của chó nhỏ thật kì quái ~ A…” Hoành thở gấp, âm thanh càng trở nên gấp gáp, giống như truyền đến kế bên tai ta vậy, vô cùng rõ ràng.

Trên gương mặt cương nghị, hảo háo của Thánh ca kéo lên một nụ cười xấu xa, hắn nâng thân trên lên, một bên ngón tay trong lỗ hậu cơ khát của Hoành mà ngoáy không ngừng, một bên nắm lấy côn ŧᏂịŧ đang phun dâʍ ɖị©ɧ của Hoành, giống như đang thưởng thức chiến lợi phẩm vậy.

“Da^ʍ tiện, có phải bởi vì hôm nay cuối cùng cũng có chủ nhân yêu thương, bên trong ngươi mới ướt như vậy đúng không? Hắc hắc, có phải rất thích chủ nhân đem ngươi giữ ở bên cạnh mà hảo hảo yêu thương đúng không?”

“A ~ Mới không có đâu ~~ Chủ nhân lại không ôn nhu… Lại luôn tàn bạo, xấu như vậy… Ta đều không thích chủ nhân… ~~~~” Khuôn mặt tuấn tú của Hoành ngày càng đỏ, một bên hừ nhẹ mà thở, một bên không ngừng vặn vẹo thân thể gợi cảm.

“Hừ? Không thích sao?” Thánh ca xấu ý hỏi.

Sau đó, đột nhiên hắn một tay gắt gao đè lại bụng của Hoành, tay kia lập tức dùng lực, ngón tay bắt đầu cuồng ngoáy mãnh liệt trong lỗ hậu Hoành.

“Con mẹ ngươi, lão tử cho ngươi không nghe lời!!”

“A a!~~ Không cần ~ A a!~~ Đau quá ~~~ A! Thật khó chịu! ~ A!~~ Ta sai rồi ~ A ~ Ta thích ~~ Chủ nhân tốt… Ngô… ~~ A a! ~~~ Ta thích ~~” Hoành cao rút mà kêu lên, xin tha thứ, thân thể bắt đầu ửng hồng lên, không khống chế được mà run rẩy.

Thánh ca cười dâʍ đãиɠ, động tác tay cũng chậm lại, đắc ý hỏi:

“Da^ʍ tiện! Nói! Thích cái gì?”

“A ~ Thích ~ Thích dáng người cường kiện của chủ nhân~ Hảo hán khích phách ~~ A ~~~” Hoành vừa thẹn thùng vừa hưng phấn mà rêи ɾỉ.

“Hắc hắc, còn thích cái gì?”

“A ~~ Còn thích ~ A ~ Thích côn ŧᏂịŧ xấu kia của chủ nhân ~~ A ~~ Thích chủ nhân chơi thân thể của chó hoang ~~”

Ta nhìn thấy tất cả trong video mà tâm đau như cắt, nhìn thấy bạn trai chính mình bị ca ca quân nhân của hắn khi dễ như vậy, trong lòng ta vừa căm hẫn vừa giận, ta hung hăng cử động thân dưới, bắt đầu dùng lực mà chơi cái miệng của Trâu Khải.

Chơi một lúc ta mới phát hiện, nguyên lai tư thế này của Trâu Khải có lợi cho cổ họng của hắn vô cùng, hai túi trứng của ta từng chút mà vỗ vào sóng mũi cao thẳng của hắn.

Hoành cũng sẽ bị Thánh ca điều giáo thành cái dạng này sao? Hầu hạ nam nhân giống như là bản năng của Trâu Khải vậy, cuối cùng Hoành sẽ… hoàn toàn mà thần phục Thánh ca?

Trong đầu ta xuất hiện hình ảnh Hoành quy thuận mà hầu hạ Thánh ca, liếʍ láp thân thể Thánh ca, thậm chí còn có… thứ bài tiết kia? Nghĩ đến mấy này, tim ta liền đau như cắt.

“Ha ha, ngoan! Bảo bối, ngồi dậy nào!” Thánh ca nói.

Thánh ca đem ngón tay dính đầy dâʍ ɖị©ɧ từ trong lỗ hậu Hoành rút ra, sau đó từ trong túi du lịch ở dưới đất cầm ra một gói to màu xám, đem đống đồ trong đó đổ ra trên giường, tuy rằng không nhìn rõ nhưng tựa hồ không thiếu món đồ dùng tình thú nào.

Hoành nhìn mấy món tình thú da^ʍ uế kia ở trên giường, mặt càng phi thường đỏ, thẹn thùng nói:

“Ca ~~ Ngươi thật là chủ nhân xấu ~~ A ~~ Cư nhiên còn chuẩn bị mấy thứ này ~~”

“Hảo chó da^ʍ, đem đầu xích lại đây, ta đeo cẩu quyển cho ngươi, từ hôm nay trở đi, ngươi liền chính thức trở thành chó của lão tử nuôi, không còn là chó hoang nữa!” Thánh ca xấu xa cười, đồng thời đeo vòng cổ vào cổ Hoành.

“~ A ~~ Chủ nhật thật hạ lưu, luôn nghĩ ra mấy này… Bất quá… Cám ơn chủ nhân… Ngươi hảo hảo ~~~ Ta về sau chính là chó ngoan của chủ nhân ~~~” Hoành thuận theo cúi đầu, cố ý vươn đầu lưỡi ra, lén lút liếʍ lên qυყ đầυ to của Thánh ca.

“Tiểu quỷ nghịch ngợm, dám lén liếʍ trộm gậy thịt của lão tử! Lão tử cũng không phải là hạ lưu ~~~ Ta rất yêu thương chó của ta nha ~~ Như vậy về sau ngươi mới không còn là chó hoang, người khác cũng đều biết ngươi là chó của lão tử nuôi, ngươi hẳn là cao hứng đi? Bảo bối~”

Thánh ca cố ý lắc lắc eo, côn ŧᏂịŧ thô to kia một tiếng đánh lên trên khuôn mặt tuấn tú của Hoành, còn đem dâʍ ɖị©ɧ từ qυყ đầυ dính lên trên mặt hắn.

“A ~~~ Chủ nhân khi dễ ta… Đau quá a… Thứ đó của chủ nhân cứng như vậy… Bây giờ đều hung hãn như vậy, khẳng định về sau sẽ không ôn nhu… ~~ Ân ~~” Hoành nhẹ nhàng mà rêи ɾỉ một chút, chậm rãi khép hai mắt lại.

“Chủ nhân tốt… Đừng nóng giận… Chó ngoan liếʍ liếʍ a…” Nói xong, Hoành vươn đầu lưỡi ra, ôn nhu mà liếʍ lên qυყ đầυ rồi liếʍ hai túi trứng của Thánh ca.

Không nghĩ tới bị Thánh ca đối đãi như thế, Hoành còn giống như đứa con nít mà hầu hạ côn ŧᏂịŧ của Thánh ca. Lúc này ở trong mắt hắn, Thánh ca là một vị thần hay sao?

Thánh ca vươn hai tay sờ lên tấm lưng gợi cảm kia Hoành.

“Mẹ nó! Nằm sấp lại cho lão tử!”

Hoành cổ đeo vòng, vô cùng gợi cảm liền nhu thuận mà nghiêng người nằp sấp lại, cái mông tròn trĩnh cong nẩy, bộ dáng thật giống một con chó hoang.

Thánh ca cứ như vậy mà nâng chân đạp lên cái mông tròn trịa cong nẩy kia của Hoành rồi chuyển qua phần đùi rắn chắc lại đạp một phen, thỉnh thoảng còn vươn ngón chân mà dùng lực niết niết.

Chỉ chốc lát sau liền làm cho Hoành nhịn không được mà bắt đầu rêи ɾỉ.

“A ân ~~ Thật thoải mái ~ Ân ~~ Thật sướиɠ ~~~ A ân ~~~ Chủ nhân tốt ~~ A ~ Ngươi thật lợi hại ~~ A Ân ~~”

“Hắc hắc ~~ Da^ʍ tiện ~~~ Thích sao? Ngươi xem, bên trong lỗ hậu của ngươi giống như chảy nước ra a?”

“A a… Không phải… A… Còn không phải chủ nhân làm sao… A a… Đều là ngươi giở trò xấu trên người ta…. A a… Đem thân thể của ta làm thành như vậy… A a… Làm cho chó hoang thật nóng, thật ngứa… A a…” Trên khuôn mặt tuấn tú của Hoành càng lúc càng đỏ, không ngừng rêи ɾỉ.

“Này đều không phải là vì ta yêu thương con chó nhỏ sao… Tiểu bảo bối, đến, nhếch lỗ hậu lên, lấy tay tách ra cho lão tử! Lão tử muốn xem lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ nha!”

“A… Chủ nhân sắc lang… A a…” Hoành âm thanh nghe có chút oán giận nhưng càng giống là rêи ɾỉ làm nũng hơn, lại rất nghe lời mà nhếch mông lên, lấy tay nắm chặt hai cánh mông mà tách ra.

“Chủ nhân, chó ngoan làm theo lời của người a, ôn nhu một chút với chó nhỏ a!”

“Lỗ hậu của ngươi ướt như vậy, ôn nhu làm sao có thể thỏa mãn cái lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ này a?” Thánh ca nói xong liền liếʍ liếʍ môi dưới của mình, liền nhấc chân lên, đem ngón chân cái cắm vào.

“A a!... Thật ngượng nha… A… Đau quá… Chủ nhân… Ngươi lại giở trò xấu… Lại thô bạo như vậy… Lỗ hậu đều bị ngươi chơi hỏng… A… Chịu không nổi… A a…” Hoành hưng phần mà rêи ɾỉ càng lúc càng phóng đãng.