Thánh ca có chút kích động, nói:
“Nga… Mẹ nó… Lão tử thật muốn nuôi một con chó nhỏ như vậy, mẹ nó, quá đã ghiền!” Thánh ca nhanh chóng mà liên tục đâm vào miệng của Hoành, nước miếng cùng dâʍ ɖị©ɧ không kịp nuốt xuống, bị qυყ đầυ cực lớn của Thánh ca kéo ra, chảy xuống cằm của Hoành.
“Ta là không tin… Lúc trước… Tạ Chí Dũng đáp ứng điều kiện của ta, thế nhưng hắn cuối cùng vẫn tổn thương Đại Vũ!” Hoành liếʍ mυ'ŧ một hồi, vẫn là có chút không yên lòng mà phun qυყ đầυ to đen ra, chăm chú nhìn Thánh ca, nói:
“Trừ phi ngươi thề!”
“Tiểu đệ đệ của ta ăn thật ngon nha! Được rồi! Ta dùng tính mạng mình ra thề. Bất quá, ngươi cũng phải chấp nhập điều kiện của ta. Ta sẽ không làm chuyện gì thương tổn đến bạn trai của ngươi. Thế nhưng, nếu ngươi theo ta, ngươi liền hoàn toàn thuộc về ta, một tuần này ngươi đều là con chó do ta nuôi, ta nói cái gì ngươi đều phải làm theo. Còn nữa, lỗ hậu của ngươi cũng không thể cho nam nhân khác chơi… Trừ khi ta cho phép, sau này cũng vậy, bao gồm cả Đại Vũ!”
Thánh ca lạnh lùng nói, sau lại bồi thêm một câu.
“Ngươi có thể khẩu giao cho hắn, nhưng không thể để cho hắn chơi! Ta muốn ngươi dùng lỗ hậu của ngươi để to vẻ trung thành, hiểu chưa?”
Cái gì!! Thánh ca muốn chơi Hoành trong vòng một tuần này sao? Vừa không ảnh hưởng đến hôn sự của hắn, cũng không làm chậm trễ hắn phát tiết thú tính, còn có thể tùy ý đùa bỡn Hoành suốt một tuần.
Trong lòng của ta không khỏi mà có chút lạnh.
“Ca!... Nhưng là…” Âm thanh trầm thấp của Hoành có một tia sửng sốt, lại có chút bất đắc dĩ, phảng phất muốn cãi lại nhưng không biết nên nói cái gì.
“Nếu ngươi làm trái lời ta thì sau này đừng tìm tới ta, ngươi cùng với Đại Vũ cứ ngày qua ngày với nhau đi.” Trong lời nói của Thánh ca rốt cuộc lộ ra khí phách tự tin.
Hoành trong lòng của ta, ngươi sẽ đồng ý mà để cho nam nhân này biếи ŧɦái đùa bỡn ngươi sao?
“Nhưng là… Gần đây Vũ vẫn muốn ta, ta nói với hắn như thế nào…?” Hoành tựa hồ như là từ chối nhưng khẩu khí lại giống như đồng ý, muốn tìm kiếm Thánh ca giúp hắn, ta càng nghe càng đau lòng.
“Hắc hắc, lí do nay thật ra rất dễ, liền xem ngươi có muốn làm chó của lão tử hay không?” Thánh ca cười xấu xa, nhìn thấy mưu kế của mình đã đạt được.
Thánh ca một phen nắm chặt hai tay của Hoành đang không biết làm sao mà vòng ra sau người, sờ sờ đầu của Hoành giống như một phần thưởng. Sau đó hắn nhìn khuôn mặt tuấn tú hưng phấn của Hoành, nói:
“Ngươi không nói chính là đồng ý, cho nên bắt đầu một tuần ngươi chính là chó của lão tử… Ngươi tự nghĩ lí do giải thích với Đại Vũ đi, nếu hắn nhìn thấy chúng ta cùng một chỗ như thế này, không biết sẽ nói gì nha, hắc hắc ~”
Thánh ca nghĩ như thế nào mà nghĩ ra quỷ kế như vậy!?
Mưu kế lầ này của hắn chẳng những không có nửa điểm suy nghĩ cho Hoành mà còn khiến Hoành cam nguyện làm chó cho hắn suốt một tuần.
Càng đáng giận là Hoành không trách cứ hắn, thậm chí còn cam chịu yêu cầu của hắn. Hiện tại Thánh ca mỗi ngày không cần kiêng nể gì, đều có thể hợp pháp hợp lí mà đùa bỡn từng tấc da tấc thịt trên người Hoành.
Trong lòng ta có một loại cảm giác trống rỗng.
Hoành trầm mặc, có lẽ hắn không đáp ứng Thánh ca đâu, ta an ủi bản thân. Có lẽ hắn chỉ bị Thánh ca quỷ biện nên không biết làm sao. Có lẽ ngày mai ta chỉ cần tìm cơ hội ám chỉ tâm ý của ta, hắn liền sẽ minh bạch hết tất cả mà cự tuyệt Thánh ca.
Nhưng là trước mắt Thánh ca lại đạt được mục đích, nhìn thấy bạn trai mà ta yêu quí cư nhiên bị chính ca ca của hắn đùa bỡn, cư nhiên đáp ứng làm “món đồ chơi” trong vòng một tuần cho ca ca hắn. Ngược lại khiến ta là bạn trai của hắn không được sờ không được chạm vào hắn.
Nghĩ đến đây, trong lòng ta tràn đầy phẫn uất cùng tức giận, ta khinh chính mình vì cái gì cũng không thể làm, cũng khinh chính mình lúc trước đáp ứng cái kế hoạch biếи ŧɦái này của Trâu Khải.
Nhưng tất cả đều có thể trách ai? Chỉ có thể trách mình không hiểu nhu cầu của Hoành.
Ta nhìn thấy trong video, Hoành có chút đăm chiêu ngẩng đầu nhìn Thánh ca, nét cương nghị trên mặt hắn hiện lên thần sắc không rõ ràng, giống như là bất đắc dĩ, ngạc nhiên, mờ mịt nhưng tựa hồ như có chút thẹn thùng cùng kích động.
Ta lại cúi đầu nhìn Trâu Khải đang quỳ dưới chân ta, thần sắc trong mắt hắn cũng phức tạp giống như vậy: Mê mang, kích động, tìиɧ ɖu͙©, còn có một tia không cam tâm. Nhưng mấy này không có ảnh hưởng đến hắn đang khẩu giao cho ta, hắn chăm chú dị thường, giống như căn côn ŧᏂịŧ này là côn ŧᏂịŧ của chủ nhân Thánh ca của hắn vậy, côn ŧᏂịŧ một ngày không có rửa đều bị Trâu Khải ăn sạch sẽ.
Côn ŧᏂịŧ thô to, cao ngất của ta không gây trở ngại chút nào cho hắn, đều đâm thẳng đến yết hầu mềm mại của hắn, sau đó hắn lại phun ra rồi lại ăn sâu vào khiến ta nhịn không được rêи ɾỉ nhẹ theo động tác của hắn.
Trong video kia, Thánh ca cúi lưng đến cái bàn bên cạnh, tựa hồ như hắn đang lấy cái gì từ trong cái túi để ở đó, sau đó cười dâʍ đãиɠ, nói với Hoành.
“Hắc hắc, tới đây, con chó hoang nhỏ của ta, quên hết mấy thứ không vui đi. Gậy thịt của ta quá lớn, sợ lát nữa sẽ làm đau ngươi, thứ này sẽ làm ngươi thả lỏng chút, hôm nay có thể xem như ngày ngươi nhận chủ nhân, ta nhất định sẽ hảo hảo mà nhồi đầy cái lỗ hậu nhỏ của ngươi, làm co ngươi hảo hảo nhớ kĩ cảm giác chủ nhân!”
“Ta không nghe thấy gì hết…” Hoành si ngốc nhìn côn ŧᏂịŧ to lớn, hùng vĩ của Thánh ca, nghịch ngợm nói:
“Ta muốn hảo hảo cảm thụ nó… Ta muốn… mình cảm nhận đau một chút.” Nói xong, Hoành lại thè lưỡi ra, bộ dáng này thật là thiếu người chơi.
Ta nhịn không được lấy tay ôm lấy gáy của Trâu Khải, đâm sâu vào yết hầu của hắn, nhưng ngoài ý muốn là không hề nghe thấy tiếng nôn khan hoặc là tiếng ho sặc nào cả.
Thánh ca bên trong video kia lại nói:
“Hắc hắc, đúng là dâʍ đãиɠ, lão tử liền thỏa mãn ngươi. Đợi lát nữa đau thì liền cứ lớn tiếng mà khóc ra cho lão tử. Càng khóc lão tử càng thích, biết chưa? Da^ʍ tiện! Lại đây, trước liếʍ cho lão tử nào, tiểu bảo bối~!” Thánh ca cười xấu xa, còn không đợi Hoành phản ứng liền một cước đạp lên côn ŧᏂịŧ của Hoành, thô bạo ôm lấy đầu Hoành ấn lên trên côn ŧᏂịŧ của hắn.
“Ngô!~~” Hoành phát ra một tiếng kinh hô sửng sốt, đồng thời cơ ngực cường kiện kia của hắn cũng đặt ở trên đùi của Thánh ca, cơ bụng khêu gợi kia của hắn cũng cọ xát trên chân của Thánh ca.
“Đến, da^ʍ tiện, cho lão tử xem lỗ hậu của ngươi!”
“A… Không… Không cho xem…” Đại Vũ thẹn thùng lại kinh ngạc mà che lại bộ vị bí mật giữa hai cánh mông kia.
Rõ ràng cái này đối với Thánh ca là vô dụng, Thánh ca lại ôm lấy eo của Hoành, một phen đem thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Hoành ôm ngang ở trên đùi.
“Ân! Chủ nhân xấu… Ngươi… Làm sao?… Ngô!” Hoành còn muốn phản kháng, thân hình hùng tráng, cơ bắp của Thánh ca liền khom xuống, dùng bờ môi của hắn gắt gao mà bịt kín môi khêu gợi của Hoành, đồng thời đầu lưỡi cường thế thò vào trong khoang miệng của Hoành mà càn quét, bắt buộc Hoành đem nước miếng của hắn mà nuốt xuống. Đôi chân thon dài, gợi cảm của Hoành ở trên giường mà giạy dụa lẹt xẹt.
Nhìn bạn trai của mình bị người khác cường bạo khiến ta có chút tuyệt vọng, thân thể nhịn không được mà hơi run lên.
Trâu Khải tựa hồ như cảm nhận được tâm tình kích động của ta liền phun côn ŧᏂịŧ cứng rắn của ta ra, bò ra phía sau, lấy tay đẩy lưng của ta về phía trước làm ta gập eo lại.
Sau đó ta cảm giác được một vận thể mềm mại ôn nhu mà liếʍ lên lỗ hậu của ta! Trâu Khải dùng đầu lưỡi liếʍ lên lỗ hậu mang theo một loại kɧoáı ©ảʍ tê ngứa làm cho nhịn không được mà rên lên một tiếng.
Ta xoay người, lấy đem đem đầu Trâu Khải ấn chặt vào lỗ hậu của ta:
“Đúng! Liếʍ như vậy!”
Mang theo một tia kɧoáı ©ảʍ trả thù, động tác của ta càng ngày càng thô lỗ. Trâu Khải mặt nghẹn đến đỏ bừng, thế nhưng lại không phản kháng, ánh mắt hắn lướt nhìn chủ nhân hắn trong cái video kia đang ùng thân thể cường tráng mà thô bạo xâm phạm Hoành.
Trong video ta nhìn thấy rõ ràng, thân thể cường tráng của Hoành giãy dụa qua lại, tay cũng đặt ở sau lưng rộng lớn của Thánh ca. Đầu gối của Thánh ca đỉnh lên phần eo của Hoành, thân thể cường tráng của hắn toàn bộ đều đè lên trên người Hoành.
Tuy Hoành cũng là sinh viên khoa thể thao, thế nhưng trong mắt người huấn luyện bên trong quân đội như Thánh ca, Hoành giống như là một con chó nhỏ trong lòng của hắn, hoàn toàn không thể nào thoát khỏi khống chế của hắn.
Thánh ca vươn đầu lưỡi ra, cực kì dâʍ đãиɠ, tìиɧ ɖu͙© mà liếʍ láp khuôn mặt tuấn tú của Hoành, ngẫu nhiên tùy vị trí mà hung hăn cắn lên một cái, đem Hoành hoàn toàn biến thành đồ chơi của hắn vậy.
Động tác giãy dụa của Hoành càng ngày càng yến, cuối cùng đôi chân thon dài của hắn cũng vô lựa mà buông xuống đất, hai tay của hắn cũng không giãy dụa nữa, giống như yêu thương mà vòng lên ôm cổ của Thánh ca.
“Ân… Tiểu đệ da^ʍ tiện… Thân thể của ngươi thật làm lão tử chơi không đủ nha ~ Lão tử sau này muốn mỗi ngày liếʍ thân thể của ngươi, hảo hảo mà khai phá từng vị trí trên cơ thể của ngươi… Cuối cùng là để cho các chiến hữu của lão tử hưởng thụ chó ngoan được điều giáo của lão tử, ha ha~” Thánh ca cười dâʍ đãиɠ.
Thánh ca đem thân trên của Hoành đặt ở trên giường, sau đó đầu lưỡi của hắn dọc theo cổ khêu gợi của Hoành mà liếʍ thẳng một đường xuống đầṳ ѵú đứng thẳng dâʍ đãиɠ, mê người kia.
Sau đó Thánh ca há to miệng, đem đầṳ ѵú thẳng đứng của Hoành cắn vào trong miệng, bắt đầu dùng lực mà nút vào.
“A… Không… Không cần… Chủ… Chủ nhân… ~A ~~~ Ngươi… Như thế nào lại… A… Không cần!~~~ A… Nhẹ một chút~~~ A… Ngươi cắn ta bị thương…” Hoành hô hấp trở nên gấp gáp, vừa kháng nghị vừa rêи ɾỉ.
Thánh ca nút hơn nửa ngày mới nhả núʍ ѵú dính đầy nước miếng của Hoành ra, tiếp đó là nửa đùa nửa uy hϊếp, nói:
“Da^ʍ tiện, nhớ kĩ, một tuần này ngươi là chó của lão tử, đây là ấn kí của ngươi!~ Đem bạn trai của ngươi quên đi, chỉ có ta mới có thể hảo hảo hưởng dụng thân thể của ngươi! Ngươi nếu vi phạm ta sẽ trừng phạt ngươi~~”
Thánh ca nói xong nâng thân lên, đem môi dưới của Hoành ngậm vào trong miệng mà tùy ý cắn, sau đó lấy tay tách miệng Hoành ra, hung hăng mà phun vào trong một ngụm nước miếng.
“A ~~ Thật bẩn ~~ A… Ngô… Chủ nhân… Làm cái gì… A… Ngô ~~ Đừng…” Hoành trong miệng bị lưỡi cùng với nước bọt của Thánh ca lấp đầy, mơ hồ mà rêи ɾỉ, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được.