“Đem chân mở ra một chút nữa cho lão tử, tự mình nhét vớ vào trong, mau!” Lưu Phong ra lệnh cho Đại Vũ.
Đại Vũ buông lỏng hai tay đang ôm chân ra, với tay cố gắng đem đôi vớ thối nhét vào trong lỗ hậu, hi vọng có thể nhồi đầy lỗ hậu một chút.
Lưu Phong đứng lên, nói:
“Hảo hán cỡ nào, lão sư dương cương cỡ nào, bây giờ thân thể trần trụi lại nằm ở nơi này, dùng vớ thối của lão tử nhét vào trong lỗ hậu, thật đã ghiền! Ha ha!!!”
“Muốn ăn gậy thịt của lão tử không? Muốn thì tới đây liếʍ, liếʍ không sướиɠ liền gϊếŧ chết ngươi!”
Đại Vũ nhìn thấy giữa háng Lưu Phong treo một cái côn ŧᏂịŧ to đen, dâʍ đãиɠ, tuy rằng không có cứng rắn nhưng ít nhất cũng phải mười tám phân. Có thể tưởng tượng thời điểm khi nó cương cứng lên thì có bao nhiêu thô, bao nhiêu lớn. Vì thế Đại Vũ giãy dụa thẳng lưng, hai tay bưng lấy hai khỏa trứng thịt của Lưu Phong nhẹ nhàng xoa nắn.
“Ngô…” Đại Vũ ngẫu nhiên còn cúi đầu liếʍ hai khỏa trứng thịt của Lưu Phong một chút, cố gắng đem hai viên thịt tròn to ngậm vào trong miệng.
Tiểu tử Lưu Phong này phẩm chất côn ŧᏂịŧ cùng với độ dài ngắn tương xứng với Đại Vũ, nhưng là hai viên trứng thịt này lại lớn vô cùng. Vừa thấy là biết tìиɧ ɖu͙© mạnh mẽ, lại cυồиɠ ɖâʍ phóng túng.
“Da^ʍ tiện, ăn ngon sao?” Lưu Phong nhìn Đại Vũ dương cương hảo hán, chăm chú ăn gậy thịt của mình, một bộ dạng dục tiên dục tử.
Lưu Phong thò tay đè gáy của Đại Vũ lại, ý muốn đâm vào càng sâu. Tay trái Đại Vũ nắm chặt gốc gậy thịt đen nhánh của Lưu Phong, như vậy sẽ có một nửa đoạn gậy thịt lộ ở bên ngoài mà không cắm hết vào trong cổ họng.
“Mẹ nó! Thành thật một chút cho lão tử!” Lưu Phong rất nhanh phát hiện kĩ xảo nhỏ của Đại Vũ, thế là khom lưng, hai tay ấn chặt xuống vị trí bên cạnh cơ ngực của Đại Vũ, dùng lực đem Đại Vũ trực tiếp ném lên trên giường, sau đó nhấc mông ngồi lên.
Đại Vũ bất ngờ không kịp đề phòng, sợ hãi kêu một tiếng, theo sau liền bị Lưu Phong nhào lên bắt lấy mắt cá chân, đem nửa người dưới kéo ra khỏi giường.
Lưu Phong quả nhiên là một cao thủ gậy thịt, đứng thẳng bên giường, hai chân hơi cong, hai tay bắt lấy mắt cá chân của Đại Vũ hướng ra ngoài mà tách ra hai bên, vòng eo trầm xuống, hướng về phía trước thẳng tắp cắm vào, cả căn côn ŧᏂịŧ liền biến mất, chìm vào trong lỗ hậu Đại Vũ.
“A…” Đại Vũ rêи ɾỉ một tiếng thật dài, rõ ràng là sung sướиɠ nhiều hơn đau đớn. Lúc này từ eo trở xuống của Đại Vũ đều lơ lửng ở ngoài giường, hai chân đang bị Lưu Phong giữ lấy, hai tay thì bị Trịnh Đào đặt dưới thân, hai núʍ ѵú bị Trịnh Đào chơi tới mức sưng đỏ.
“Thật muốn gọi mẹ ngươi đến xem lão tử chơi ngươi! Còn muốn đánh rớt môn lão tử! Gia gia ta chơi chết da^ʍ tiện ngươi!” Lưu Phong đang nghiềm ngẫm biện pháp để lăng nhục Đại Vũ lại nhìn thấy Đại Vũ nằm dưới thân mình vặn vẹo thành một tư thế đê tiện như vậy liền kích động không thôi.
Đại Vũ lúc này chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, liều mạng cắn môi.
“Thật sự là một cực phẩm trong khít ngoài chặt a! Mẹ nó! Sướиɠ chết, bên trong ngươi sớm đã ướt nhẹp a! Lão sư ~” Lưu Phong có tiết tấu trước sau đưa đẩy, tần suất không nhiều nhưng mỗi một phát đều cắm đến tận gốc gậy thịt, hai viên trứng thịt cực lớn đánh vào cánh mông rắn chắc của Đại Vũ, phát ra âm thanh “Ba ba ba” dâʍ đãиɠ.
Đại Vũ lỗ hậu phía sau đã ướt nhẹp, bên trong lại bị trứng rung đỉnh vào thật sâu, không ngừng mát-xa tuyến tiền liệt, dâʍ ɖị©ɧ theo tiết tấu đưa đẩy của Lưu Phong kéo chảy ra trong đùi của Đại Vũ đã muốn chảy xuống đất.
“A…!” Lưu Phong một lần nữa va chạm mãnh liệt, Đại Vũ rốt cuộc không kiềm chế được nữa mà sảng khoái rên lên.
Côn ŧᏂịŧ Đại Vũ đã cương đến tím đỏ, ngón tay mở ra hết sức, mông không ngừng đưa đẩy, lắc lư phối hợp cùng với Lưu Phong, để Lưu Phong có thể càng chơi càng cắm sâu vào. Lưu Phong cũng phát giác được Đại Vũ sắp cao trào.
“A… Ta… A… Phong… Đừng… A…” Quả nhiên, vài giây sau, cũng không biết Đại Vũ đang rên cái gì, chỉ thấy toàn thân căng cứng, eo hướng lên trên, hai chân thẳng tắp, sàng đan trên giường cũng bị nhàu nhíu lại.
Lưu Phong lúc này rõ ràng cũng đưa đẩy tốc độ nhanh hơn, mỗi một phát đều cắm thẳng vào đến hoa tâm của Đại Vũ.
Thế là Đại Vũ tϊиɧ ɖϊ©h͙ theo Lưu Phong đưa đẩy mà bắn ra, không biết là bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ hay là nướ© ŧıểυ, bắn liên tục vài phút mới xong. Cạnh giường dưới đất cũng tụ một vũng nhỏ tinh thủy.
“Đại Vũ lão sư, ngươi bắn thật nhiều a!” Lưu Phong chậm rãi đưa đẩy, cười tà, nói.
Đại Vũ toàn thân vô lực nhấp nhô, giống như bị rút đi xương cốt vậy, chỉ có thể thở dốc. Vòng eo rắn chắc đã vô lực chống đỡ sức nặng của nửa người dưới đang lơ lửng, tất cả đều dựa vào Lưu Phong.
“Vừa rồi chỉ là cho ngươi nếm thử ngon ngọt một chút, vẫn chưa xong đâu. Ngươi trước nghỉ ngơi một lát, hay là vẫn muốn tiếp tục?” Lưu Phong không đợi Đại Vũ trả lời, lập tức rút ra gậy thịt to lớn ướt đẫm, đem Đại Vũ ném về lại giường.
Gậy thịt từ trong lỗ hậu Đại Vũ khi rút ra, phát ra một tiếng vang “ba” nhỏ, sau đó một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra. Đại Vũ cũng không nghĩ đến hắn sẽ bỗng nhiên rút ra, thình lình cảm giác trống rỗng ập đến khiến Đại Vũ “A” một tiếng.
“Không cần vội!” Lưu Phong nhìn Đại Vũ, nở một nụ cười tà ác, khom lưng ở góc tường chồng chất tạp vật như là tìm kiếm thứ gì đó. Côn ŧᏂịŧ ngăm đen theo thân thể Lưu Phong đong đưa qua lại, trên mã mắt qυყ đầυ còn có một giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đặc.
Hắn vừa mới bắn tinh sao? Nhưng xem ra hắn dường như không tính toán gì mà cứ như vậy bỏ qua cho ta a? – Đại Vũ có chút nghi hoặc, mông của mình còn hướng ra ngoài giường, lỗ hậu ngăm đen tựa hồ khép khép mở mở, chờ đợi côn ŧᏂịŧ nhồi đầy.
Quả nhiên, một cỗ chất lỏng màu trắng từ trong lỗ hậu chảy ra, theo mông mà nhỏ xuống mặt đất, không cần nhìn kĩ cũng biết đó là tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Tiểu tử này cư nhiên lại bắn tinh trong thân thể ta, còn bắn nhiều như vậy! Hai túi thịt quả nhiên chứa rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙! – Đại Vũ cảm khái.
“Khốn kiếp, ngươi trả lại quần lão tử!” Đại Vũ lúc này thanh tỉnh một chút, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng… Liền lấy tay mò dưới háng mình một phen, mất hứng hỏi Lưu Phong.
“Gấp gáp làm gì? Cũng không phải đàn bà!” Lưu Phong tựa hồ cũng không để ý, tiếp tục tìm kiếm thứ gì đó.
Đại Vũ biết chính mình đuối lí, đều do du͙© vọиɠ chính mình quá lớn mới phóng túng chính mình như vậy. Hơn nữa Đại Vũ cũng phát hiện, chính mình cư nhiên bắt đầu có chút mê luyến loại tư thế đưa đẩy cùng kɧoáı ©ảʍ bị lăng nhục này.
Tại sao có thể như vậy? Đại Vũ di chuyển thân thể một chút, liền trầm mặc.
Hoàn hảo sự tình hôm nay chỉ có Lưu Phong cùng Trịnh Đào, hai người họ biết.
“Đại Vũ lão sư, đêm nay ngươi chính là nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© của ta!” Lúc này Lưu Phong giống như tìm thấy thứ hắn muốn, thẳng lưng, trịnh trọng đối với Đại Vũ, nói.
Cơ bụng như sắt thép, hơi ngăm đen, phía dưới còn có côn ŧᏂịŧ nửa mềm nửa cứng lắc lư theo Lưu Phong khi nói chuyện, tϊиɧ ŧяùиɠ dính trên mặt đã có chút khô lại. Lưu Phong hai tay cầm lấy một bó to linh tinh gì đó, có rất nhiều vòng dây thừng màu nâu, còn có ống cao su đỏ cam linh tinh không thấy rõ.
Đại Vũ có chút lửa giận ngẩng đầu nhìn, đứng lên, nghĩ nghĩ, rồi lại ngồi trở lại trên giường, lấy tay che côn ŧᏂịŧ, hỏi:
“Ta hôm nay đã cho ngươi nhục nhã một phen, ngươi còn muốn làm gì?” Khi nói chuyện, Đại Vũ giả vờ cầm cái qυầи ɭóŧ bẩn của Lưu Phong nhét xuống dưới gối.
“Trò hay vừa mới bắt đâu mà thôi a! Chúng ta còn có hơn bảy tiếng, chỉ dùng để ngủ thì thật lãng phí!” Lưu Phong đem thứ gì đó trong tay ném lên ngăn tủ, đi tới đem Đại Vũ một phen kéo lên, đặt ở trong lòng, tùy ý vuốt ve.
“Ngươi bình thường ở cùng với Hoành, có chơi bạo da^ʍ không?” Lưu Phong tại bên tai Đại Vũ ôn nhu hỏi, cằm nhẹ nhàng đặt trên hõm cổ Đại Vũ, nhẹ nhàng dùng râu cằm ma sát.
Tay phải Lưu Phong xoa nắn cơ ngực Đại Vũ, tay trái lại thò xuống mông Đại Vũ, đem ngón tay thăm dò bên trong lỗ hậu.
“Mẹ nó! Ngươi muốn dùng phương pháp chúng ta bình thường hay chơi đàn bà để chơi hắn?” Trịnh Đào hỏi.
“Lão tử hôm này còn muốn thử xem chơi nam nhân này có cảm giác gì?!”Lưu Phong nhìn hai chân rắn chắc của Đại Vũ chốc chốc tách ra, chốc chốc khép lại, tựa hồ như rất hưởng thụ.
Lúc này, tay phải Đại Vũ không kiềm lòng được ở phía sau bắt lấy côn ŧᏂịŧ của Trịnh Đào mà vuốt ve thủ da^ʍ, tay trái đỡ lấy bả vai của Lưu Phong mà thở phì phò.
“Hoành… Mới không nỡ ngược đãi ta! Hắn nhiều nhất chỉ yêu cầu chơi lỗ hậu của ta…” Đại Vũ biết, Hoành vẫn muốn chơi lỗ hậu của hắn. Thế nhưng Đại Vũ lại ngại mặt mũi, đều nghiêm khắc cự tuyệt.
“Cường độ bạo da^ʍ thấp nhưng rất là có tình thú nga, đáng tiếc hôm nay không chuẩn bị kịp, tìm không thấy đạo cụ thích hợp.” Lưu Phong nói.
Lưu Phong cùng Trịnh Đào, hai người cùng nhau ôm Đại Vũ chậm rãi di chuyển ra giữa phòng. Lưu Phong sau đó bước tới ngăn tủ bên cạnh.
Đại Vũ chìm đắm trong kɧoáı ©ảʍ thân thể được hai người họ vuốt ve liền cảm thấy giống như có điểm không đúng, trên người đột nhiên vắng vẻ. Đại Vũ mờ mịt nhìn Lưu Phong, tay trái không biết làm sao đã dừng lại.
Lưu Phong cầm lấy sợi dây thừng vừa tìm thấy, hướng Đại Vũ, nói:
“Đồ đê tiện, quỳ xuống, bò lại đây!”
Hai hàng mày rậm của Đại Vũ nhíu lại, ngây ra một lúc nhưng vẫn là quỳ gối xuống, sau đó cánh mông cong nẩy, rắn chắc thành thục hướng Lưu Phong bò qua.
Lưu Phong làm cho Đại Vũ thẳng lưng, bưng lấy không mặt tuấn tú của Đại Vũ, cẩn thận quan sát một chút, nói:
“Ta muốn đem mắt ngươi che lại, cái gì cũng không nhìn thấy, cũng không có ai chú ý tới ngươi, ngươi có thể tùy ý phóng túng chính ngươi, cũng không có ai biết!”
Trịnh Đào từ trong thùng sắt chứa quần áo, vớ bẩn lấy ra một cái qυầи ɭóŧ, đội lên đầu Đại Vũ, dùng băng dán dán vài vòng, cố định chặt chẽ.
“Ngươi muốn làm gì?” Đại Vũ có chút kinh hoàng, hỏi.
Bởi vì ánh mắt hiện tại đều không nhìn thấy, từ đáy lòng xuất hiện tia kinh hoảng.
Lưu Phong cùng Trịnh Đạo chỉ là cười hai tiếng, không nói gì. Đi đến phía sau Đại Vũ, mặt khác, dùng dây thừng đem hai tay Đại Vũ trói cùng một chỗ, như vậy có thể làm cho cơ ngực cùng cơ bụng của Đại Vũ cao ngất đột xuất.
“Hai tên tiểu tử các ngươi, muốn đem lão sư trói thành bộ dáng gì? Tư thế này làm cho lão sư khó xử a…” Đại Vũ thoáng chút kháng, thanh âm tràn ngập hưng phấn cùng kích động, thậm chí còn mang theo một tia mong chờ.