Bạn Trai Vụng Trộm

Chương 38: Động tâm

Đi đến trước cửa kí túc xá, trứng rung trong lỗ hậu đột nhiên bắt đầu chấn động mạnh. Bởi vì đi một đường, tường thịt trong lỗ hậu cũng kẹp nhanh lại, thứ này cơ hồ là trượt đến tuyến tiền liệt rồi đi? Loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh này làm lỗ hậu Đại Vũ không ngừng co rút, kẹp chặt. Mẹ nó! Như thế nào mà lúc này lại rung lên?

Bởi vì lúc trước liên tiếp bị chơi vài lần, hôm nay qυầи ɭóŧ cũng không mặc, cộng thêm trứng rung không ngừng chấn động bên trong cơ thể khiến du͙© vọиɠ thân thể của Đại Vũ khó có thể kiềm chế.

Đại Vũ có chút chột dạ mà hoảng hốt, mặt cũng nóng lên. Nếu là lúc trước, hắn khẳng định sẽ không rối rắm như thế, trực tiếp đẩy cửa ra đi vào. Nhưng hiện tại, hắn lại trở nên do do dự dự, đứng trước cửa gõ hai tiếng, Đại Vũ có chút khẩn trương cùng mong chờ, ngoan ngoãn đợi.

“Mẹ nó, là ai a?” Bên trong vang lên tiếng chửi bậy của Lưu Phong.

Trong phòng truyền ra cơ hồ là tiếng mắng chửi dã man làm cho Đại Vũ thẹn quá thành giận – Tiểu hài tử, hôm nay cũng dám nơi này lên mặt với lão tử.

Đại Vũ một cước đạp cửa, cửa gỗ phát ra tiếng vang nặng nề mà va vào tường, vết sơn đỏ loang lổ rơi xuống đất một chút. Nguyên bản muốn hảo hảo giáo huấn tên côn đồ không hiểu lễ phép này, lại không nghĩ vừa mở cửa ra, Đại Vũ liền cứng họng, ngây ngốc nhìn Lưu Phong.

Trước mắt là Lưu Phong, thế nhưng người này cư nhiên không mặc quần áo!

Nói cho đúng là Lưu Phong không mặc áo, nửa thân trần tinh tráng, to lớn, l*иg ngực rắn chắc, rộng lớn. Nửa người dưới chỉ quấn một cái khăn tắm màu trắng, lộ ra hai chân nam tính rắn chắc, đầy mị lực khêu gợi.

Đại Vũ lúc bị khiến cho đầu váng mắt hoa, không thể chống đỡ được. Lúc này, trứng rung trong cơ thể còn chấn động rung lên, côn ŧᏂịŧ cũng cứng rắn thần kỳ.

Trong ý thức Đại Vũ như thế nào sẽ có lại hảo tướng đem cái khăn tắm của nam nhân trước mắt này lột xuống ngay lập tức, sau đó sẽ đem cái côn ŧᏂịŧ kia nhét vòng trong lỗ hậu cơ khát phía sau của chính mình để gãi ngứa.

Ta suy nghĩ cái gì??? Mẹ nó!

Đại Vũ nhìn hạ thể hùng tráng của Lưu Phong phồng lên một khối lớn, liền nuốt một ngụm nước miếng, đồng thời nội tâm cũng rối rắm vô cùng.

“Nga ~ Thì ra là Đại Vũ lão sư tôn kính của chúng ta a!” Lưu Phong xem ra là vừa tắm xong, đầu tóc còn mang theo mấy hạt nước, ngữ khí có chút là lạ.

“Còn rất đúng giờ nha!” Ngồi trên giường ở bên trong phòng là Trịnh Đào cũng đồng dạng nửa thân trần, tựa hồ như là vừa lau khô người, nhắm chặt hai mắt, nói.

“Như thế nào? Còn nhìn chưa đủ? Có phải đang nghĩ gậy thịt lão tử lớn bao nhiêu đúng không?” Lưu Phong nhìn ra Đại Vũ đang thẫn thờ, tà ác nói.

Đại Vũ ý thức được chính mình thất thố, tầm mắt lập tức từ hạ thân Lưu Phong chuyển dời đến địa phương bênh cạnh, nhưng côn ŧᏂịŧ Lưu Phong đã sớm cương, đem khố hạ chống lên thành một cái lều.

“Nói đi, chuyện gì?” Trứng rung lúc này cũng không còn chấn động, Đại Vũ âm thầm may mắn, nhanh chóng đè nén du͙© vọиɠ chính mình lại, đem ánh mắt trấn định dời lên trên người Lưu Phong, thản nhiên nói.

Tuy nhiên, nội tâm đã sớm rối loạn không thôi.

Dáng người này, thật sự rất là mê người!

“Sảng khoái!” Lưu Phong đột nhiên thẳng lưng, quay lưng lại với Đại Vũ mà sấy tóc.

Tấm lưng phía sau rộng lớn, phần eo rắn chắc, còn có cánh tay tráng kiện, thon dài kia khiến cho Đại Vũ một lần nữa thất thần. Nam nhân này nếu không bướng bỉnh như vậy, chính mình cũng sẽ không cùng hắn thế này.

“Vốn ta là muốn kêu ngươi đánh giá cho lão tử qua môn, bất quá…” Lưu Phong đột nhiên quay đầu, nhìn thấy ánh mắt si ngốc của Đại Vũ nhìn lưng hắn, liền quỷ mị mà cười tà, nói:

“Hiện tại ta muốn ngươi làm con chó của lão tử!”

“Ngươi!!!... Mẹ nó…” Bởi vì trứng rung trong lỗ hậu đột nhiên chấn động, làm cho đôi môi mỏng của Đại Vũ nhếch lên, miệng bật ra một tiếng chửi người.

Đại Vũ chỉ cảm thấy lỗ hậu chính mình ngứa ngáy vô cùng, thân mình mềm nhũn, cơ hồ ngã bệt xuống đất – “Mẹ nó, cảm giác là như thế nào? Không phải lại trúng kế nữa đi?”

Lưu Phong đem khăn tắm cởi ra, nhanh chân tiến lên, không chút nghĩ ngợi thò tay, đem thân hình to lớn của Đại Vũ chống đỡ, khóe miệng lộ ra nụ cười tà ác.

“Đại Vũ lão sư, ngươi không sao chứ?” Bàn tay to lớn, tráng kiện của Lưu Phong nâng lưng của Đại Vũ lên, một tay còn lại đặt lên trên cơ ngực rắn chắc của Đại Vũ.

Thân thể Lưu Phong trần trụi, phía dưới là một căn côn ŧᏂịŧ thật lớn, còn tản ra một cỗ nhiệt nóng hổi, chống đỡ mông của Đại Vũ.

“Lão sư, ngươi làm cái gì a? Phía dưới sao lại giống như ướt sũng vậy?” Thân hình cao lớn của Lưu Phong lại trượt xuống dưới một chút, nhìn thấy phía trước quần của Đại Vũ đã ướt một mảng lớn, liền dâʍ đãиɠ hỏi.

“Nếu đã ướt rồi thì không cần mặt!” Lưu Phong một phen kéo quần Đại Vũ xuống, một căn côn ŧᏂịŧ thô dài, da^ʍ đen liền nhảy ra.

Đại Vũ run rẩy càng lợi hàng, cả người đều dựa trên vai Lưu Phong.

“Đồ con hoang, bị nam nhân sờ mà cũng có thể cứng rắn?” Trịnh Đạo nhìn thấy có chút ngạc nhiên, đối với cảnh trước mắt hết thảy tràn ngập mới mẻ.

“Lão sư, nguyên lai ngươi lại dâʍ đãиɠ như vậy! Ngay cả qυầи ɭóŧ cũng không mặc!” Đầu Lưu Phong tựa bên đầu của Đại Vũ, hô hấp đầy nam tính phả ra bên tai Đại Vũ làm Đại Vũ xấu hổ không thôi.

Đại Vũ cảm nhận được hô hấp của hắn, tim hắn đập, cùng với nhiệt độ cơ thể của hắn…

Hắn nóng như vậy, da thịt ngăm đen, rắn chắc, nóng hổi…

Chính mình đang làm cái gì? Đúng, nhất định là do khỏa trứng rung kia, Húc lúc đó khẳng định là không chỉ nhét trứng rung, mặt trên khẳng định là thứ thuốc kí©ɧ ɖụ© đáng chết kia.

Giờ phút này, kí ức những lần điều giáo liền hiện ra trong đầu Đại Vũ, kí ức thân thể khi mà Húc chơi lỗ hậu của mình đầy kɧoáı ©ảʍ khiến Đại Vũ dần dần đánh mất ý niệm phản kháng.

“Lão sư, ta biết ngươi bị người khác hạ thuốc, yên tâm đi. Đồng học cùng ở kí túc xá với chúng ta đều lên lớp, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe hai chúng ta nói, ta không chỉ không nói cho Hoành, hơn nữa bây giờ có thể giúp ngươi gãi ngứa nga!” Lưu Phong tiến thêm một bước dụ hoặc Đại Vũ.

Đáp lại hắn chỉ là Đại Vũ càng ngày càng hít thở cấp bách.

“Mẹ nó! Ngươi là muốn chơi hắn thật đi?” Trịnh Đào một bên nhìn tư thế này của Lưu Phong, tuy rằng muốn hảo hảo đùa bỡn lão sư, lại không nghĩ rằng lão sư trướ mắt này lại dâʍ đãиɠ không chịu nổi.

“Nhiều lời như vậy làm gì, mau đến hỗ trợ!” Lưu Phong thấy động tác phản kháng của Đại Vũ dần dần giảm bớt, liền lớn mật hướng Trịnh Đào, ý bảo đem Đại Vũ đẩy lên trường trong kí túc xá, lấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chung quanh lỗ hậu Đại Vũ.

“Nghe nói ngày đó tại trung tâm bơi lội, Húc chơi ngươi đặc biệt rất đã ghiền. Hôm nay ta cũng thử xem hương vị lỗ hậu của lão sư như thế nào?”

“Đem cái kia lấy ra, cho da^ʍ tiện này mặc trước đã!” Lưu Phong nhìn Trịnh Đào hất hất mặt, quay đầu dùng ánh mắt hung ác, nghiêm túc nhìn Đại Vũ đang nằm trên giường.

“Được rồi, hôm nay xem xem ngươi hảo hảo chơi đùa lão sư này như thế nào? Nhưng lão tử không muốn dùng gậy thịt chơi nam nhân dâʍ đãиɠ này!” Trịnh Đào cười dâʍ đãиɠ, đi đến cạnh thùng sắt chứa đồ bẩn ngoài cửa, cầm lên một cái quần tam giác, ném lên trên cơ ngực của Đại Vũ.

Một cỗ mùi hôi thối nồng đậm cùng mùi khai nướ© ŧıểυ mê người làm cho thần hồn Đại Vũ điên đảo. Đại Vũ tuy rằng du͙© vọиɠ đã dâng lên đến đầu nhưng cũng còn có một tia ý thức, ý chí chưa đến thời điểm quyết định, Đại Vũ cho chính mình một cái cớ - Phục tùng hắn đi, dù sao ta cũng phải tìm cơ hội bàn bạc với hắn.

Nhưng hiện tại chính mình bị bọn họ bắt thóp trong tay, chỉ có thể tạm thời bị quản chế bởi bọn họ.

Đại Vũ hai tay run rẩy đem cái qυầи ɭóŧ vừa bẩn vừa thối mặc vào. Bộ vị nơi có vết bẩn nồng đậm mùi nướ© ŧıểυ kia kề sát qυყ đầυ côn ŧᏂịŧ cứng cử của Đại Vũ. Dâʍ ɖị©ɧ không ngừng tràn ra ngoài, qυầи ɭóŧ bẩn mới vừa mặc vào một hồi liền ướt một mảng lớn.

“Chậc chậc chậc! Thân thể ngươi liền phản ứng như thế này, còn biết chính mình là lão sư không? Ha ha!” Lưu Phong cười.

“Đem áo vén lên, để cho lão tử xem hai khỏa đầṳ ѵú của ngươi!” Lưu Phong ra lệnh, nói.

Đại Vũ xấu hổ vén áo lên, đem núʍ ѵú to lớn, đen đen hồng hồng đã cứng cử hướng Lưu Phong lộ ra.

Đại Vũ cảm giác vô cùng kì quái – Rõ ràng chịu nhục, lại bởi vì bộ dạnh khuất nhục này mà thân thể lại càng thêm hưng phấn, chẳng lẽ điều giáo thật sự đang phát huy tác dụng?

Không có khả năng!

“Mẹ nó! Núʍ ѵú lớn như vậy, không hảo hảo chơi thì sao được?” Trịnh Đào nghiến răng nghiến lợi, biểu tình hung ác vô cùng.

Hắn trèo lên giường, vòng ra phía sau Đại Vũ, khom lưng, hai tay bắt lấy hai núʍ ѵú trên cơ ngực của Đại Vũ, không chút lưu tình nào mà xoa nắn.

Đau đớn cùng với kɧoáı ©ảʍ hỗn loạn làm cho thân thể lúc này của Đại Vũ được thỏa mãn, nội tâm cùng lúc đột nhiên dâng lên một du͙© vọиɠ biếи ŧɦái.

“Da^ʍ tiện, Hoành như thế nào mà không nghĩ tới nam nhân của hắn sẽ mặc qυầи ɭóŧ bẩn của lão tử đến hầu hạ nam nhân khác đi? Nhìm dáng người cực phẩm của ngươi xem, không để cho hai chúng ta chơi thật sự rất đáng tiếc! Ha ha, hôm nay so với Tạ Chí Dũng chơi còn thích hơn! Thế nào, da^ʍ tiện, ngứa sao?” Lưu Phong nói.

Đại Vũ dùng cánh tay che khuất ánh mắt chính mình, rầu rĩ nói:

“Đến đi!” Lúc này, thật là xấu hổ vô cùng…

“Hảo! Trịnh Đào sẽ tiếp tục chơi núʍ ѵú của ngươi, mà ta bây giờ thì muốn chơi lỗ hậu của ngươi, chuẩn bị sẵn sàng đi!” Lưu Phong tiếp tục nói.

Đại Vũ nghe lời này của Lưu Phong giống như nhận được một đạo thánh chỉ, đem qυầи ɭóŧ cởi ra đưa cho Lưu Phong, chính mình giống như con dê nhỏ nằm ở trên giường.

Lưu Phong đem qυầи ɭóŧ bẩn mà Đại Vũ vừa cởi ra, đem đặt gần mũi ngửi thử:

“Da^ʍ tiện chính là da^ʍ tiện, gậy thịt chảy dâʍ ɖị©ɧ đều vô cùng da^ʍ mĩ! Đem hai tay ôm chân lên, đem nơi dâʍ đãиɠ nhất của ngươi cho lão tử xem, nhanh lên!”

Hoành! Tha thứ cho ta, ta là bị bọn họ hϊếp bức! Hơn nữa, bọn họ cũng hạ thuốc tam ta chỉ có thể để cho bọn họ điều giáo!

Đại Vũ nằm ở trên giường thuận theo Lưu Phong, ôm lấy hai chân khỏe mạnh, cả người dùng lực buộc chặt, cơ bắp tráng kiện từng luồn hiện ra. Động tác này khiến cho lỗ hậu Đại Vũ hoàn toàn lộ ra trước mặt Lưu Phong.

Lưu Phong tựa hồ cũng không nóng lòng, mà là ngồi xổm ở dưới đất nhìn lỗ hậu đầy lông mao của Đại Vũ, trong tay nắm qυầи ɭóŧ bẩn mà Đại Vũ đã cởi ra, hỏi:

“Nói cho ta biết, không mặc qυầи ɭóŧ đến kí túc xá lão tử có phải muốn cho lão tử chơi ngươi phải không?”

“Ân…” Đại Vũ trong lòng vẫn nói với chính mình, này chỉ là diễn trò.

Nhưng là, thân thể bởi vì nghe được những lời này của Lưu Phong, không tự chủ được mà hưng phấn không thôi, thanh âm cũng mang theo một chút xấu hổ, sợ hãi.

“Da^ʍ tiện! Lão tử chơi ngươi xong thì kẹp chặt lại, lão tử muốn trong lỗ hậu của ngươi đổ đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của lão tử chơi ngươi, biết chưa?”

“Đã biết!” Đại Vũ nghe mấy từ ngữ thô bạo, da^ʍ uế này thì côn ŧᏂịŧ cứng rắn đến mức run lên vài cái, không ngừng chảy ra dâʍ ɖị©ɧ.

Lưu Phong nhìn nam nhân cơ thể cơ bắp đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mắt bị hắn điều giáo phục tùng như thế, nhất thời nội tâm vô cùng đắc ý. Lưu Phong đem hai ngón tay cắm vào trong lỗ hậu Đại Vũ, dùng lực mà đưa đẩy, một chút cũng không quan tâm đến Đại Vũ đang thống khổ hét to.

Nhưng rất nhanh, Lưu Phong liền phát hiện, Đại Vũ hét to chậm rãi biến thành tiếng rêи ɾỉ mê người. Lưu Phong lại tăng tốc độ nhanh hơn, làm cho Đại Vũ cấp bách hô hấp, rêи ɾỉ cũng nhanh hơn.

Lưu Phong dùng sức càng lúc càng lớn, ngón tay cắm vào lỗ hậu Đại Vũ cũng ngày càng tăng, giống như muốn nhét cả bàn tay vào vậy. Đại Vũ ở trong lòng sợ hãi, hai tay ôm chân cũng dần dần thả lỏng.

“Ôm chặt!” Trịnh Đào quát, đồng thời dùng lực nhéo núʍ ѵú của Đại Vũ.

Đại Vũ nhanh chóng ôm chặt hai chân, Trịnh Đào phát ra tiếng cười âm hiểm, dữ tợn. Lưu Phong lại đem giày chạy đua của mình cầm ở trong tay, cẩn thận chăm chú nhìn.

“Này là giày chạy bộ của lão tử, hương vị vô cùng quí giá, cho da^ʍ tiện ngươi hảo hảo nếm thử một chút!” Nói xung, Lưu Phong rút ngón tay ra, biểu tình dữ tợn, từ trong giày cầm ra một đôi vớ trắng đã ố vàng.

Nam nhân cuồng vọng biếи ŧɦái này đem đôi vớ trắng ố vàng nhét vào trong lỗ hậu của Đại Vũ, trong miệng bật ra từng trận tiếng cười.

Đại Vũ biết chính mình không thể phản kháng, bằng không, hết thảy nhẫn nại cùng kế hoạch đều sẽ uổng phí.