Cẩm Tú Nông Môn Tiểu Phúc Nữ

Chương 36: Không biết tự lượng sức mình (1)

Việc này vẫn là lão đầu tử đến gánh vác đi! Nào có nhiều thần tiên chiếu cố như vậy?

Hai vợ chồng nhanh chóng hành động.

Bà Lôi dặn dò tốt hai vợ chồng liền mang theo Huyên Bảo ra cửa.

Bà sợ ra ngoài muộn một chút, lúc trở về sẽ gặp người trong thôn.

Lưu thị muốn hỏi Bà Lôi mang Huyên Bảo đi ruộng làm gì?

Nhưng nhìn cây táo này, nàng quyết đoán buông tha.

~

Ruộng của Nhược gia ngay tại chân núi phía sau ngọn núi cuối thôn kia, không cần đi qua thôn, sẽ không sợ khiến cho chó sủa, đánh thức thôn dân.

Cánh đồng lúc bình minh hết sức tối tăm, lại mơ hồ nhìn thấy ngọn núi lớn màu đen sừng sững như người khổng lồ, dưới chân núi là cánh đồng liên miên không dứt.

Cánh đồng đầu thu, lúa sắp chín, Nhược Huyên liền ngửi thấy mùi lúa nhàn nhạt.

Rất nhanh, Bà Lôi liền cõng Nhược Huyên đi tới điền trang Nhược gia.

Nhược Huyên rất rõ ràng cảm giác được lúa trong ruộng Nhược gia lớn lên rất không tốt.

Nông nghiệp không tốt, là bởi vì đất không tốt.

Nhược Huyên vươn móng vuốt nhỏ cào bùn đất trong ruộng, ngửi ngửi.

Thực vật dựa vào khí hậu mà sinh, nàng là một đóa hoa, hiểu rõ thổ nhưỡng nhất.

Nơi này hẳn là từng bị người ta dùng tà khí làm ô nhiễm.

“Bà nội, chúng ta đã từng đổ tro cỏ chưa?”

“Đổ qua a! Hàng năm đều đổ, không có tro cỏ thì đất không béo, hoa màu mọc không tốt, nhà nhà đều dùng tro cỏ làm phân bón, làm sao vậy?”

Thời đại này tro cỏ trộn với phân động vật, chính là phân bón tốt nhất.

“Hẳn là tro cỏ đổ trước kia dính tro thơm của tà pháp, đại khái bảy tám năm trước đi! Cho nên lúa trong ruộng mới không phát triển tốt.”

Bà Lôi: “.”

Tro cỏ đều là củi và rơm rạ trong nhà đốt hình thành, làm sao có thể có tro thơm?

Sau đó Bà Lôi liền nghĩ đến ruộng trong nhà đúng là từ bảy tám năm trước thì bắt đầu xảy ra tình huống không tốt, bảy tám năm trước cũng là lúc lão đầu tử ra đi, Nhược gia cũng là từ bảy tám năm trước bắt đầu liên tiếp gặp xui xẻo.

Cho nên nhà bà xui xẻo là bởi vì nguyên nhân này?

Ai thiếu đạo đức như vậy?

Đây là muốn hại nhà bọn họ cửa nát nhà tan sao?

Bà Lôi từng đợt kinh hãi, cả người phát lạnh: “Huyên Bảo có biện pháp giải quyết sao?”

Nhược Huyên tự tin gật đầu: “Đương nhiên!”

Chút tà vật này làm sao có thể ngăn cản nàng?

Thậm chí không cần vận dụng tiên thuật, một giọt nước sông Nhược Thủy là có thể giải quyết.

Trong ngũ sắc thạch của nàng thì thứ nhiều nhất chính là nước sông Nhược Thủy.

Nhược Huyên liền lấy một giọt Nhược Thủy dùng linh lực xua tan thành sương mù rải rác khắp cánh đồng.

Trong ruộng một trận sương đen bốc lên, nháy mắt liền biến thành sương nước màu trắng.

Bất quá những điều này Bà Lôi đều không nhìn thấy.

Nhược Huyên cạo một chút bột phấn ngũ sắc thạch xuống, lại thêm vào một chút cửu thiên tức nhưỡng, rải lên trên đồng ruộng.

Nàng vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé: “Giải quyết xong!”

Ngũ thải thạch là tảng đá có thể bổ thiên, cửu thiên tức nhưỡng có thể dưỡng vạn vật, làm cho ruộng đất phì nhiêu thì tuyệt đối không có vấn đề.

Bà Lôi: “.”

Đơn giản vậy sao?

Bà còn tưởng rằng......

Được rồi, bà cũng không tưởng tượng được nên phức tạp như thế nào.

Bà Lôi cúi đầu nghiêm túc nhìn bông lúa có biến hóa hay không.

Lúc này dưới tác dụng của linh khí và bột thần thạch ngũ sắc, lúa trong ruộng dần dần no đủ, bất quá nếu không phải người mỗi ngày trừng mắt nhìn, thật đúng là nhìn không ra.

Nhưng Bà Lôi mỗi ngày đến xem lúa trong ruộng thì vẫn nhìn ra sự biến hóa của lúa.

May mắn sự thay đổi này không rõ ràng, cách thời gian thu hoạch còn có nửa tháng, lúa đột nhiên tốt lên cũng là có thể, bà cuối cùng yên lòng.

“Bà nội, trong nhà còn có ruộng đất hay vườn rau nào khác không?”

Bà Lôi gật gật đầu: “Có.”

Nhược gia hiện tại tổng cộng có năm mẫu ruộng nước trồng lúa nước, một mẫu đất khô trồng đậu phộng và khoai lang, còn có nửa mẫu đất trồng rau.

Những ruộng đất này thu hoạch cộng lại thì cũng không đủ cho cả nhà Nhược gia ăn, chỉ có thể đảm bảo không bị đói chết, đây cũng là của cải mà Nhược gia kiên trì bảo tồn.

Trước kia Nhược lão gia tử còn chưa chết trận sa trường, thời điểm Nhược gia phong quang, đã từng có năm mươi mẫu ruộng đất.

Về sau đều bán giá cao cho phó tướng dưới tay Nhược lão gia tử. Nhược Huyên: “Đi thôi!”

Bà Lôi lấy lại tinh thần, lại mang theo cháu gái bảo bối đi những chỗ còn lại của nhà mình.