Bởi vậy Nhược Thủy chỉ cần ở nhà, đều tận lực ôm lấy việc làm, không cho Lưu thị làm.
Chỉ là Lưu thị là một người chịu khó, sau khi gả tới đây mọi việc trong nhà đều không bỏ sót.
Lưu thị cười cười, trong lòng ấm áp: “Không có việc gì, ta không mệt mỏi, Huyên Bảo đã có mẹ chiếu cố tốt. Vẫn là mọi người cùng nhau làm, sớm một chút đem đồ ăn làm xong, bọn nhỏ đều đói bụng.”
“Vậy ngươi đốt lửa đi! Đốt lửa cho ấm.”
Giang thị nghe xong không nhịn được trêu ghẹo nói: “Tứ đệ muội, Tứ đệ thật sự là thương ngươi, không giống nhị ca các ngươi khúc gỗ này! Bất quá tứ đệ nói đúng, ngươi bận rộn một ngày, cơm tối ta tới làm là được, ngươi đi nghỉ ngơi một chút.”
Lưu thị đỏ mặt, cười nói: “Nhị ca cũng rất yêu thương Nhị tẩu a!”
Xong rồi, nàng còn hô to một tiếng với Nhược Giang ở đầu kia: “Nhị ca, Nhị tẩu nói nàng muốn làm thịt dê!”
Nhược Giang vừa nghe lập tức lớn tiếng trả lời: “Gϊếŧ dê là do đàn ông làm! Nương tử, bỏ dao mổ xuống, để ta tới! Đi đốt lửa đi, đốt lửa cho ấm!”
Giang thị đỏ mặt, tức giận nói: “Ngốc tử, Tứ đệ muội nói giỡn! Còn bỏ dao mổ xuống? Ngươi dứt khoát lập địa thành Phật đi!”
Nhược Thủy lập tức nói: “Vậy nhị ca, dê liền giao cho ngươi! Ta xử lý lũ thỏ.”
Nhược Giang vẻ mặt chịu thiệt thòi lớn: “Ahh! Lão Tứ, Tứ đệ muội, các ngươi lừa ta!”
Cả nhà đều cười.
Bên ngoài một mảnh sung sướиɠ, Triệu thị tuy rằng trở về phòng, nhưng là nàng vẫn trốn ở bệ cửa sổ nghe lén.
Đi ra ngoài hỗ trợ nấu cơm là không có khả năng, người nhà họ Nhược không có một ai coi nàng là người nhà, nàng dựa vào cái gì đi nấu cơm?
Bất quá Nhược Xuyên kiếm được năm lượng bạc? Nhược Thủy hôm nay cũng kiếm được bạc, hơn nữa còn bắt được nhiều con mồi như vậy!
Có thể bán không ít bạc chứ?
Một con dê rừng ít nhất cũng có thể bán được một hai lượng bạc.
Tâm tư của nàng nhịn không được trở nên sống động.
Nàng gả tới nửa năm, phát hiện trong nhà thật vất vả kiếm chút bạc, đều là dùng để mua thuốc gặp đại phu!
Một người què, một người điên, còn tốn nhiều bạc như vậy mua thuốc làm gì?
Còn có tướng công nàng mặc dù có mắt tật, nhưng là buổi tối nhìn không thấy, ban ngày không có ảnh hưởng gì, cần gì trị?
Căn bản chính là lãng phí bạc, bạc kia còn không bằng cho nàng đi sòng bạc chạm vào vận may, không chừng có thể thắng càng nhiều bạc trở về.
Đến lúc đó đừng nói mua thuốc, chính là mời Lý thần y trong truyền thuyết tới còn được!
Triệu thị càng nghĩ càng cảm thấy đúng, nếu nàng cầm số bạc kia đi thắng một trăm mười lượng trở về, Nhược gia có phải hay không cũng không dám chướng mắt nàng?
Nhược Hà có phải sẽ dọn về nhà cùng mình làm vợ chồng chân chính hay không?
Từ khi nàng gả vào, Nhược Hà liền không có bước vào tân phòng nửa bước, căn bản không xem nàng là thê tử.
Như vậy, nàng còn vui vẻ được sao?
Qua mấy tháng nữa, nếu nàng không sinh được một trai một gái, Nhược Hà sẽ bỏ nàng chứ?
Không được, nàng phải vì Nhược gia làm một chút cống hiến, làm cho Nhược Hà không thể bỏ nàng!
Một canh giờ sau, cơm tối đồ ăn cuối cùng làm xong, Nhược Huyên ngoan ngoãn ngồi xuống, chờ người lớn động đũa trước, nàng liền ăn thịt dê.
Thịt dê cha làm thơm quá!
Triệu thị ôm bụng đi ra, nàng nhìn thấy chậu thịt dê kho trên bàn, mắt đều sáng lên!
“Ăn cơm chưa? Ta vừa mới ngủ, mọi người không trách ta chứ? Ta bụng lớn, tình huống đặc thù, chính là thích ngủ, hơn nữa đói rất nhanh, ta đói đến đau bụng nên thấy có chút buồn nôn, vì vậy sẽ không cùng mọi người ăn để miễn cho nôn nghén làm ảnh hưởng đến sự thèm ăn của mọi người.” Nói xong nàng đưa tay bưng chậu thịt dê lớn nhất.
Quỳ thủy đến nên đau bụng là thật, thịt dê vừa vặn làm ấm người.
Nhược Huyên nóng nảy, nàng một miếng cũng chưa có ăn!
Tệ quá! Xem tiên thuật của ta!
Đột nhiên nàng ngửi thấy một mùi máu tươi nhàn nhạt, liền thốt ra: “Tam bá nương, ngươi đau bụng không phải vì đói mà là quỳ thủy tới rồi phải không?”
Thân thể Nhược Hà cứng đờ, trừng to mắt nhìn Nhược Huyên: “Huyên Bảo ngươi nói cái gì?”
Người một nhà đều dừng đũa, nhìn Nhược Huyên.
Triệu thị cả kinh rụt tay về!
Làm sao nó biết được? Kinh nguyệt của nàng vừa mới tới a!
Chẳng lẽ nó vừa mới nhìn lén chính mình?
Nhược Huyên lại hít hít cái mũi nhỏ, ngửi ngửi, khẳng định nói: “Tam bá nương đau bụng là do kinh nguyệt gây ra, không phải do đói!”