Mama Yêu Dấu: Papa Là Super Boss!

Chương 41

Trong lòng Lâm Mặc Ca kinh ngạc, không dám tin.

“Ông cụ Quyền?”

Trương tổng ở bên kia điện thoại đã không còn kiên nhẫn, trong giọng điệu tràn đầy sự căm phẫn.

“Hừ, có lẽ là do chuyện sếp Quyền ra tay giúp cô giải vây trong buổi tiệc rượu đã khiến ông cụ Quyền cảm thấy hứng thú, nên cô mới có được cơ hội này. Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, đây là cơ hội duy nhất để cô lấy công chuộc tội, cô tỉnh táo chút cho tôi, chỉ được thành công không được thất bại…”

Cô thầm cười khổ, chuyện trong buổi tiệc rượu dường như vẫn còn ở ngay trước mắt.

Trông thì có vẻ là giúp cô giải vây, nhưng trên thực tế là hình phạt trá hình.

Thậm chí là sự sỉ nhục khắc nghiệt.

Nói đến cùng, Quyền Giản Ly cũng giống như Trương tổng, đều là những người vô sỉ đến không có giới hạn.

Mà cô lại cứ không có mắt nhìn, chọc vào cả hai.

Cũng khó trách lại có kết cục như vậy.

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Mặc Ca khó khăn di chuyển đôi chân, đi đến nơi đã hẹn.

Trong phòng riêng của quán cà phê ở góc rẽ.

Ly cà phê trên bàn toả ra mùi thơm nức mũi.

Ngoài ra thì cả căn phòng yên lặng không một tiếng động.

Lâm Mặc Ca ngồi thẳng lưng trên sofa, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Giả vờ như không để tâm.

Nhưng cô vẫn không cách nào trốn khỏi ánh mắt đang bắn đến từng chùm.

Cô biết, cô đang bị người ta đánh giá một cách triệt để.

Mà người đang đánh giá cô, là một ông lão đang ngồi phía đối diện.

Đầu tóc bạc phơ, trên gương mặt rắn rỏi mạnh mẽ có vài nếp nhăn.

Nhưng lại không có cảm giác già nua, mà ngược lại có phong độ cứng rắn.

Có thể nhìn ra lúc ông còn trẻ cũng là một chàng trai mạnh mẽ và đẹp như tượng tạc.

Nhưng luồng sáng sắc bén phát ra từ trong đôi mắt như chim ưng đó lại khiến người khác không nhịn được mà chấn động bởi sự uy nghiêm của ông.

Ông cụ nhà họ Quyền, Quyền Bá Thiên, lúc còn trẻ cũng là hào kiệt một phương, quan lớn trong giới chính trị của thành phố S.

Sự mạnh mẽ vốn có khiến người khác không dám vượt qua.

Chỉ cái tên thôi cũng đủ thể hiện sự ngầu và khí phách mà người thường không có được.

Cũng chính vì thủ đoạn sát phạt quyết đoán này, nên ông mới có thể lên như diều gặp gió ở thành phố S, nắm giữ quyền lực của nhà họ Quyền suốt mấy chục năm, cho dù là trong giới chính trị hay giới thương mại cũng không ai có thể vượt qua.

Nói là một tay che trời cũng không hề quá.

Chỉ đáng tiếc anh hùng đã về già, cũng không còn tìm lại được phong thái của năm xưa nữa.

Cho dù là vậy, khí thế trên người vẫn khiến người khác chấn động.

Một nhân vật như thế ngồi đối diện mình, nói thật là trong lòng Lâm Mặc Ca vẫn thấy hơi chột dạ.

Chỉ là theo thời gian dần trôi, cô cũng ngày càng bình tĩnh.

Tục ngữ có câu, không làm việc sai trái thì không sợ tiếng gõ cửa trong đêm.

Cô tự thấy mình làm việc không thẹn với lòng, có gì phải sợ chứ?

Chỉ là bầu không khí đè nén này thật sự khiến người ta rất không thoải mái.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hai người không ai nói gì cả, giống như đang đấu với nhau về sự kiên nhẫn vậy.

Chân của cô cũng hơi tê rồi.

Cuối cùng, Quyền Bá Thiên nở nụ cười, sau đó nói: “Cô Lâm quả nhiên là không giống với người khác, cô là người đầu tiên gặp tôi mà mặt vẫn bình thản, bình tĩnh như không.”

Lâm Mặc Ca yên lặng mỉm cười, quả nhiên là ba con, đến giọng điệu cao ngạo không xem ai ra gì này cũng y như nhau.

Cô đã từng nghe câu này rất nhiều lần từ chỗ Quyền Giản Ly rồi.

“Chẳng lẽ ông Quyền thích nghe những lời tâng bac nịnh nọt sao?”