Trọng Sinh: Gả Cho Vương Gia Ác Quỷ

Chương 13.1: Âm mưu của Liên Nghi

"Có thể làm cái gì, những ngày này chuyện cẩu thả của nhà nàng cùng Tạ gia huyên náo xôn xao, mất hết thể diện, còn không phải sợ chúng ta hủy hôn, cầm một nghiên mực nát nói muốn gặp ngươi, bị ta chặn trở về, nhưng xem ra, sợ là sẽ quấn riết lấy ngươi."

Nhắc đến A Phúc, Lục Diệu Âm hừ nhẹ một tiếng, miệng đầy khinh thường, nàng không thích A Phúc, càng sợ ngày sau đệ đệ lấy A Phúc vào cửa, sẽ vỡ lở chuyện bê bối tỷ đệ lσạи ɭυâи.

Lục Quan Thần nhìn ra nàng lo lắng, ôm nàng hôn hít không ngừng dỗ dành, "Một ả hồ ly tinh mà thôi, tỷ tỷ lo lắng nàng ta làm chi."

Lục Diệu Âm không làm khó hắn, "Ngươi là nam nhân, không hiểu được một khi nữ tử bắt đầu quấn quýt si mê, sẽ rất là khó giải quyết. Bây giờ một cái Liên Nghi còn chưa giải quyết xong, đã tới thêm một Liên Phúc, tất cả đều là khoản nợ phong lưu ngươi rước lấy, giờ hay rồi, trốn ở chỗ này hưởng sung sướиɠ, ném hết mọi chuyện cho ta."

Lại tiếp tục giận lẫy.

Lúc đầu Lục Diệu Âm nghĩ Liên Nghi là một người nghe lời, lại biết rõ chuyện của bọn họ, đảm nhận vị trí chủ mẫu của Liên Phúc cũng không phải là không thể, nhưng mà ngay cả chuyện của Tạ gia cũng làm không xong, nếu không phải tấm thân còn xử nữ, ngày ấy nàng ta chạy đến từ Tạ gia, trộm tới tìm Lục gia, chắc chắn sẽ không cho nàng vào cửa.

"Tỷ tỷ chớ tức giận, đỡ chuyện lớn như vậy, trời cũng sẽ không sập, ta lại có một ý kiến hay, Liên Nghi ngoan ngoãn, làm tiểu thϊếp không sao, về phần Liên Phúc, cho nàng ta làm chủ mẫu như nguyện." Giọng điệu Lục Quan Thần lạnh lẽo, " Đợi tiến vào cửa Lục gia ta, chúng ta lại giày vò nàng ta từng chút một, có đau khổ không thể nói, lúc trước mẹ nàng mê hoặc cha chúng ta, đáng tiếc mất sớm rồi, vậy cứ báo ứng lên trên người con gái ruột bà ta đi."

Chuyện bí mật này đã được che giấu ít người biết đến, tỷ đệ Lục gia làm sao biết được, hóa ra khi còn bé cha mẹ cãi lộn, nhắc đến hôn sự với Liên gia, Lục mẫu oán hận mắng ả Lý thị kia lúc ở cữ vẫn không quên mồi chài nam nhân, vừa thốt ra lời kia, đã bị Lục phụ tát cho một cái, phất tay áo rời đi, Lục mẫu ngồi khóc một mình trong phòng, tỷ đệ hai người tiến vào, khóc lóc an ủi mẫu thân, sau ngày đó, mẹ con ba người sống nương tựa lẫn nhau.

Bọn họ một người là Diệu Âm, một người là Quan Thần, Diệu Âm Quan Tâm, hai cánh hoa sen, vốn là cơ quan gắn liền, từ nhỏ một thể.

Về sau Lục phụ vô duyên vô cớ sinh bệnh, ra đi ngay trong đêm, khó không có sự nhúng tay của hai đứa con.

Bây giờ Lý thị không có ở đây, chỉ để lại một người con gái, tỷ đệ bọn hắn chuyển dời mối hận, căm thù nàng đến tận xương tuỷ.

Lục Diệu Âm nghe xong, phủ tay cười nói: "Người người đều nói Lục gia chúng ta là thế gia trong sạch, dòng dõi nho giáo, nàng bị chúng ta chà đạp rồi, tố khổ ra bên ngoài cũng khó có người nghe, theo tính tình của nàng, ta nghĩ căn bản sẽ không nói ra, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, cả đời bị tội."

Lục Quan Thần lắc đầu nói: "Như này cũng dễ dàng cho nàng ta rồi."

Lục Diệu Âm nghe vậy đuôi lông mày nhướng lên, bốn mắt nhìn nhau, hai người ăn ý mười phần, cười nói: "Đương nhiên là chưa đủ, đêm nàng vào cửa, cứ rót cho nàng một chén thuốc tuyệt tự, cả đời không có con cái, tuyệt tử tuyệt tôn, rất hay!"

Tỷ đệ hai người bàn luận càng say mê, càng thêm có tinh thần, vị xạ hương đậm đặc trong màn lụa, lòng da^ʍ rục rịch, nằm vật xuống quấn lấy nhau, ván giường vang tiếng.

Lúc này nha hoàn trong phòng, ngoài hành lang đã bị đuổi hết, không người biết được hoạt động của đôi tỷ đệ lσạи ɭυâи da^ʍ dật này.

Mà cách một cách cửa ở bên ngoài, Liên Nghi yên lặng nghe lén, sau khi nghe xong, suýt nữa xé nát chiếc khăn.

Liên Nghi hao tâm tốn sức gả thay, chạy trốn khỏi Tạ gia, vứt bỏ mặt mũi nhà mình, đến bên người Lục Quan Thần cúi đầu khom lưng, chính là muốn dỗ dành hắn giao vị trí chủ mẫu Lục gia cho mình, mắt thấy con vịt đun sôi đã bay, nào có thể cam tâm.

Suy nghĩ nhanh chóng thay đổi, đảo mắt đã có quyết định.

Thừa dịp nam nữ tằng tịu trong buồng, tiếng rêи ɾỉ phóng đãng không ngớt, Liên Nghi lặng lẽ tiến vào phòng, mò lấy ngọc bội trên mặt đất, cầm đưa cho nha hoàn theo bên mình Lục Quan Thần, đút bạc, phân phó nàng ta đưa tới Liên phủ, tự mình đưa đến cho Liên đại tiểu thư, giờ Hợi một khắc đêm nay, Lục công tử mời nàng gặp gỡ ở quý phủ.

Sau khi nha hoàn rời đi, Liên Nghi thoả mãn nở nụ cười.

Tỷ tỷ hâm mộ Lục Quan Thần, đối với lời mời của người trong lòng, sao có thể từ chối.

Tối nay nàng ta đến đây một mình, trông thấy em gái ruột với người trong lòng quấn lấy nhau, không biết sẽ đau lòng tới trình độ nào.

Liên Nghi không quên được ba ngày ở Tạ gia, Tạ Hành Yết là kẻ háo sắc, mỗi ngày phải đùa bỡn một xử nữ tươi mới, từ lúc nàng đến, lấy đùa bỡn nàng làm trò vui.

Liên Nghi không chịu bị hắn phá vỡ màиɠ ŧяiиɧ, bèn dùng miệng hầu hạ hắn. Kỹ thuật trên miệng nàng là hạng nhất, hầu hạ Tạ Hành Yết thoải mái, ba ngày không có gì khó khăn, nhưng lại bị giám sát gắt gao, Liên Nghi thừa dịp đi ra ngoài chạy thoát nhưng chưa về nhà, mà vụиɠ ŧяộʍ đi vào Lục phủ ở đến bây giờ, đã trở thành công cụ tìиɧ ɖu͙© của Lục Quan Thần, lòng sinh ra đầy thù hận, nàng không hận Lục Quan Thần, chỉ hận A Phúc lúc trước hỏng chuyện tốt của nàng, phải ăn miếng trả miếng.

Sắc trời mù mịt, nhanh chóng đến giờ Tuất, Lục Diệu Âm đã sớm rời đi, Liên Nghi chuẩn bị xong nha hoàn, trang phục lộng lẫy đi tới thư phòng Lục Quan Thần.

Lục Quan Thần dốc lòng đọc sách thánh hiền, có chí lớn, đêm mỗi ngày đều ngồi trong thư phòng chăm chỉ đèn sách, bỗng nhiên một luồng hương thơm kéo tới, Lục Quan Thần vừa ngước mắt, thấy ngay Liên Nghi bưng một chén canh hạt sen vào cửa, người mặc áo choàng, giữa lúc đi lại lộ ra lụa mỏng nửa che nửa đậy bên trong, một đoạn eo non, hai núʍ ѵú màu đỏ vểnh lên, nhẹ nhàng đi đến bên người hắn, mùi thơm bổ nhào vào trong xoang mũi hắn.

Liên Nghi nói giọng dịu dàng: "Quan Thần, thϊếp tự mình nấu canh, nhân lúc còn nóng, mời chàng nếm thử."

Nàng múc một muôi để bên môi hắn, cổ tay bị siết chặt một cách mạnh bạo, lập tức té vào trong lòng ngực của hắn, bát đũa rơi xuống, vỡ ra bốn phía.

Lục Quan Thần xiết chặt cổ tay nàng, dục hỏa trong mắt bùng cháy mạnh liệt, nhưng hơn cả là rét lạnh, "Tiện nhân, ai bảo ngươi trang điểm như vậy, tự tiện đi vào."

"Quan Thần, chàng làm sao vậy." Liên Nghi cho rằng bộ dáng che che lấp lấp, dưới ánh đèn mờ là hấp dẫn nam nhân nhất, Lục Quan Thần lại không chút rung rinh, thấy tình thế không ổn, vội vàng thu hồi nụ cười nhõng nhẽo trên mặt, cắn môi nói giọng lạnh rung: "Thϊếp thấy ngài học hành đau khổ mấy ngày liền, dưới mắt đều xanh đen rồi, thϊếp đau lòng cho ngài..."

"Da^ʍ tiện đến cực điểm, " Đời Lục Quan Thần hận nhất là nữ tử không biết liêm sỉ, lúc trước có đυ.ng chạm với Liên Nghi, là vì nàng ta điềm đạm đáng yêu xuất hiện ở trước mặt, hắn không nhịn được dục hỏa trước, hiện tại thấy nàng ta lộ ra thân thể trắng nõn trong áo choàng, da^ʍ tiện mê người, trong mắt của hắn đều là giá lạnh, đẩy ra không chút nể tình, "Cút!"

Liên Nghi sợ tới mức lạnh run, ngã ngồi bất động, hiển nhiên là đang chờ cái gì, đột nhiên ngoài cửa có thanh âm ồn ào, để ý nghe, lại giống như thanh âm của A Phúc, Lục Quan Thần bất giác híp mắt lại, rồi nhìn Liên Nghi bên chân, hiểu ra bèn cười cười, trong mắt là lạnh lẽo đốt người, "Tiện nhân, lại tính toán đến trên đầu ta."