Lúc hoàng hôn, tất cả đoàn đội câu lạc bộ đều thu dọn quầy hàng.
Cuộc chiến mãnh liệt giữa Đình Vũ Đoàn và đội cổ vũ ngang tài ngang sức. Tuy rằng lúc mới bắt đầu, đội cổ vũ rất sôi nổi, nhưng sau đó bị Kình Vũ Đoàn cướp người nên tỉ số hòa nhau.
Thu dọn xong, Lâm Thiển và Phạn Phạn ôm một chồng tư liệu về phòng. Ánh tà dương kéo dài chiếc bóng, chứng nhân cho tình bạn của hai người.
“Đội trưởng, chiến tích không tồi nha. Bên chúng ta có cả đám thành viên kỳ cựu, dư sức thắng được Tưởng Khâm.”
“Cậu đừng có chọc tớ, nữ thần vợ lính à.”
Hai người nhìn nhau cười. Dưới ánh nắng chiều vàng rực của hoàng hôn, nụ cười của hai cô gái sinh động mà lại tinh nghịch, vô cùng rực rỡ. Vừa đi vừa nói, Lâm Thiển khó hiểu, thì thầm hỏi: “Cậu có thấy là bây giờ trường học yên tĩnh hơn lúc trước nhiều không?” Phạn Phạn như được gãi đúng chỗ ngứa, chỉ ra: “Chứ sao. Đống ruồi bọ bu quanh câu trước đây đã bay biến hết rồi, sao mà không yên tĩnh được?”
Lâm Thiên nhịn không được cười khan, không phản bác được gì.
“Sao đây vợ lính? Cảm giác sau khi công khai thế nào?”
“Ôi, tuy là yên tĩnh, nhưng tớ vẫn cảm giác có vô số cặp mắt nhìn chằm chằm mình. Bất cứ lúc nào tớ cũng phải thận trọng lời nói cử chỉ, chẳng có tự do.”
“Cá và tay gấu không thể nắm cùng một lúc được, dù sao cũng phải hi sinh một thứ. Như bây giờ rất tốt, chí ít không có mấy lời bậy bạ rơi vào tai cậu.”
“Cũng đúng.”
Điện thoại vang lên, là Cố Thành Kiêu gọi tới. Lâm Thiển vội vàng bắt máy, ríu rít hỏi: “Alo? Có chuyện gì sao?”
“Sao em còn chưa ra, anh chờ đến hoa cũng tàn rồi.”
“Anh ở đâu? Bên ngoài trường hả?”
Nụ cười ngọt ngào lộ ra trên mặt Lâm Thiên, sự vui mừng này có nhiều hơn một tí cũng không sao. Cô ấy này lên tiếng: “Anh tới đón em mà sao không nói sớm? Bây giờ em phải về phòng một lát, anh đợi em thêm mười phút nha.”
Cố Thành Kiêu không hề giận dỗi, giọng nói khàn khàn: “Được.”
Cho dù chỉ là một cuộc điện thoại cũng có thể khiến người ngoài cảm nhận được tình cảm sâu đậm. Kẻ bị hại lớn nhất ở đây chính là chó độc thân Phạn Phạn. Đây chính là một kiểu tra tấn.
“Vợ lính à, cậu vội thì đi đi. Tớ tự đi về được.” “Tớ giúp cậu, một mình cậu sao cầm hết?” “Được mà, tớ sợ bị thủ trưởng đại nhân mắng chết.” “Cậu nằm mơ à, anh ấy không ích kỉ như vậy. Đi thôi, tớ giúp cậu cầm.” Phạn Phạn thấy cô nhất quyết như thế thì cũng không khách sáo, bước chân đi về phòng nhanh hơn: “Vợ lính thật nghĩa khí, không hề trọng sắc khinh bạn.”
“Ha ha ha ha, giai đoạn có bạn trai mới trong sắc khinh bạn. Bọn mình đã thành vợ chồng già rồi.” “Phì-” Phạn Phạn hộc máu, lại màn bạo hành thức ăn cho chó. Cô quả thật không chịu nổi nữa.
“Vậy còn cậu? Phát triển với Đội trưởng Cao tới đâu rồi?”
Nhắc tới Cao Kỳ Khâm, Phạn Phạn đau lòng: “Ôi, giẫm chân tại chỗ.”
“Đùa à, cậu thật biết vẽ vời. Không phải với cân nặng này thì cậu chỉ cần nhào tới là đã có thể áp chế anh ta hay sao? Ha ha ha ha.”
Phạn Phạn nhìn cô bằng nửa con mắt, bạn bè lâu năm, nói trở mặt liền trở mặt.
“Được rồi được rồi, không đùa nữa. Tớ chỉ quan tâm cậu thôi, người ta là Đội trưởng Cao đẹp trai trẻ tuổi, ba mẹ là lãnh đạo có uy tín trong quân khu. Anh ấy là cái bánh thơm trong hàng ngũ bộ đội đó, cậu mà không nắm chặt là bị người ta cướp ngay.”
“Tớ phải có cơ hội thì mới nắm chặt được chứ. Cậu không biết đâu, gửi một cái tin nhắn thôi mà mất biết bao lâu mới trả lời, mà trả lời thì cũng nói có vài chữ. Có khi đang nhắn tin phút trước thì phút sau đã im re, cách một tuần sau mới nhắn lại cho tới một câu: “Thật xin lỗi, tôi mới đi công tác về. Cậu nói xem, nắm chặt là năm kiểu gì đây?”
Lời này khiến Lâm Thiển không thể phản bác được, chỉ có thể an ủi cô: “Người ta là lính, tính chất công việc đã là thế rồi.”
“Anh chàng của cậu cũng thế à? Nói đi là đi?” “Đúng vậy, có lúc dầu sôi lửa bỏng thì nửa đêm cũng phải đi. Quân lệnh lớn hơn trời, thượng cấp sai bọn họ làm gì thì bọn họ phải làm cái đó.” Phạn Phan thở dài thườn thượt, bắt đầu do dự có nên tìm một bạn trai quân nhân không.
“Sao thế, cậu muốn từ bỏ hả? Mới vừa bảo mỗi ngày giảm béo, bây giờ đã muốn bỏ rồi sao?”
“Gì mà bỏ với không bỏ, cũng phải có lý do để tớ kiên trì chứ? Anh ấy cũng không nói rõ ràng, làm sao biết được anh ấy có muốn phát triển tiếp hay không.” “Vậy để tớ hỏi giúp cậu một chút nhé?”.
Phạn Phạn lắc đầu: “Thôi đi, đừng có làm như tớ gấp gáp lắm vậy, như thể hạ giá tớ lắm.”
“ y da, không ngờ cậu còn có khí phách như vậy.” “Chứ sao, tớ chỉ bị béo thôi, mà béo không có nghĩa là hèn mọn.”
tận đáy lòng, Lâm Thiển nhiệt liệt cổ vũ cô nàng. Có lúc cô thật sự hâm mộ sự tự tin cũng như kiêu ngạo từ trong xương tỏa ra ngoài của Phạn Phạn. Phạn Phạn sống trong một gia đình hạnh phúc trọn vẹn. Trong nhà xem cô như bảo bối, ba mẹ đều dành toàn bộ tâm huyết lên người cô. Chỉ cần khả năng cho phép, họ đều cho cô dùng đồ tốt nhất, mặc đồ đẹp nhất, học lớp bổ túc giỏi nhất, trường đại học tốt nhất. Nhà cô ấy là dân gốc ở thành phố B, nhiều thế hệ đã sinh ra và lớn lên dưới nền tảng Hoàng Thành. Trong tận cùng sâu thẳm, những người này luôn tỏa ra một loại cảm giác ưu việt của người bản xứ.
Cảm giác ưu việt này vốn là được ban tặng từ khi sinh ra, là thứ mà Lâm Thiển dù muốn cũng không có được.
Lâm Thiển giúp Phạn Phạn chuyển tư liệu đến phòng xong thì vẫy tay chào tạm biệt.
Đi khỏi tòa nhà ký túc xá nữ, cô nhắm thẳng cổng trường mà chạy. Thế nhưng lúc tới gần chỗ Cố Thành Kiêu đứng ở cổng trường thì đột nhiên cô bị Dung Tử Khâm cản lại. “Dì? Sao dì lại ở đây?”. Lâm Thiển không hề kinh ngạc. Rõ ràng Dung Tử Khâm có chuẩn bị mà tới, bà ta nói thẳng vào vấn đề: “Tiểu Thiển à, dì đứng đây đợi con lâu rồi. Đi với dì nhé, chúng ta tìm chỗ nói chuyện.” “Hả… Dì à, dì có gì thì cứ nói thẳng đi. Con đang vội về nhà.” “Một hai câu không thể nói rõ, đi thôi, lên xe đi.” Lâm Thiển vẫn nhất quyết không chịu: “Dì à, thật sự con đang vội. Dì nói tại đây luôn được không?” Thật ra cô cũng không nghĩ Dung Tử Khâm có chuyện gì để nói với cô ngoài vấn đề liên quan đến tài sản của Lâm Húc. Cô đã tỏ rõ lập trường không cần một phần tiền nào của Lâm Húc rồi mà.
Dung Tử Khâm lộ vẻ không hài lòng, chất vấn: “Cô khẳng định muốn nói tại đây?”
“Vâng, dì muốn nói chuyện gì?” “Được rồi, tôi nói.” Dung Tử Khâm thay đổi thái độ, trở nên vô cùng nghiêm túc. Bà ta mở miệng hỏi: “Cô và Tiểu Phong có quan hệ gì mà không thế cho người khác biết?”
“…” Câu hỏi này khiến Lâm Thiên ngớ người không hiểu. Trả lời hay không trả lời đều gián tiếp thừa nhận cô và Sở Mặc Phong có liên quan.
Thế nên cô nói chắc nịch: “Dì, con nghĩ dì đã hiểu lầm rồi. Ngoại trừ quan hệ thân thích thì con và sở Mặc Phong không có quan hệ nào khác.”
“Không phải hai người là bạn cùng lớp sao?” “Phải, vậy thì sao? Bạn cùng lớp với con nhiều lắm, không chỉ có mình cậu ấy.” “Vậy tại sao lúc gặp mặt cô lại không nói?” “Bởi vì không cần thiết, điều này quan trọng lắm sao? Quan hệ bà con thì vẫn thân mật hơn quan hệ bạn học chứ, đương nhiên con phải chọn thân mật hơn rồi.”
Lúc này, Lâm Thiên đã có đề phòng. Xét về đấu võ mồm thì cô chưa từng có đối thủ.