Mối quan hệ không đáng nhắc tới trong mắt Lâm Thiển, nhưng lại là một hạt cát hết sức khó chịu đối với Dung Tử Khâm.
Lâm Thiển càng nói nhẹ như gió thoảng mây trôi, Dung Tử Khâm lại càng cảm thấy cô muốn lánh nặng tìm nhę.
“Lâm Thiên, tôi cảnh cáo cô.” Dung Tử Khâm hạ thấp giọng đe dọa: “Tôi biết trong lòng cô tính toán cái gì, đừng hòng giở trò vặt vãnh qua mặt tôi. Ba cô không nhìn ra nhưng cô không thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của tôi đâu.” Lời nói mang theo địch ý này khiến Lâm Thiển rất khó chịu. Vì nể mặt ba nên cô mới không thèm chấp nhất với bà ta. Không ngờ cô càng nhường nhịn, đối phương càng lấn tới. “Dì, con thật sự không hiểu ý của dì.” “Không hiểu? Hừ, chí ít ở trước mặt tôi thì cô không cần giả vờ đâu, Lâm Thiên, cô hận tôi phá hủy gia đình của ba mẹ cô, cướp ba của cô nên cô muốn tìm cơ hội trả thù tôi, đúng không?” Lâm Thiên cười khinh thường. Cô cảm thấy Dung Tử Khâm có chứng hoang tưởng muốn mình bị hại.
“Dì, con không có ý nghĩ trả thù ai hết, là tự dì suy nghĩ nhiều thôi.”
“Tôi chỉ sợ tôi nghĩ quá ít thôi. Chẳng lẽ cô không mơ ước gia sản của ba cô à? Không mơ ước vị trí đại tiểu thư của nhà họ Lâm sao? Nếu có thật sự không cần một xu nào của ba mình thì tại sao cô lại nhận bộ trang sức kim cương Điềm mật luyến nhân’ kia?”
Lâm Thiển bị bà ta hỏi mà chẳng biết nói sao, không phải không muốn phản bác mà là khinh thường phản bác. Ba cô tặng quà mừng tân hôn cô, tại sao cô không thể nhận?
“Hừ, phải, cô đúng là không bắt ba cô đưa ra một xu, nhưng lại chuyên chọn mấy thứ đắt tiền. Mắt cô sáng quá mà!” Dung Tử Khâm trào phúng.
Hai mươi năm trước, nếu không phải Hà Hâm không chịu ly hôn, sống chết quấn lấy Lâm Húc thì bà ta cũng sẽ không lâm vào tình cảnh chưa chồng mà sinh con. ở thời đó, chưa chồng mà sinh con là chuyện xấu hổ nhường nào. Cả đời Dung Tử Khâm bà vinh hiển, chỉ có mỗi chuyện đó là vết nhơ duy nhất trong đời. Tất cả là vì Hà Hâm – mẹ ruột của Lâm Thiển.
Trước đây bà ta không thể giáp mặt giao chiến với Hà Hâm, cho nên khi đối mặt với con gái của bà ta, Dung Tử Khâm phải xuất hết toàn bộ hỏa lực đã ngủ đông nhiều năm của mình.
“Lâm Thiển, tuổi cô còn nhỏ mà đã tham lam vinh hoa phú quý, biết giẫm lên người khác mà đi. Bây giờ cô đã được gả vào nhà họ Cố như ý nguyện, vậy thì cô hãy buông tha Tiểu Phong, buông tha Duy Nhất đi. Nếu không, tôi sẽ liều mạng với cô.”
Dung Tử Khâm là người Hoa ở Úc. Tuy rằng nói tiếng phổ thông lưu loát nhưng giọng nói vẫn nặng cách phát âm của người ngoại quốc. Cổng trường có rất nhiều sinh viên và phụ huynh ra vào, hầu hết đều bị tiếng phổ thông lạ lùng của Dung Tử Khâm hấp dẫn. Người qua đường đều liếc mắt nhìn về phía hai người.
Còn Lâm Thiển thì oan ức mà chẳng nói được.
Biện bạch thì người ta không tin, không biện bạch thì người ta nghĩ mình cam chịu. Cô cảm thấy đường nào cũng không được. Dung Tử Khâm đúng là cao thủ, khó trách cả Chu Mạn Ngọc cũng không chịu nổi bà ta.
Cố Thành Kiêu ở trên đường đối diện thấy thế liền bước xuống xe. Lâm Thiển ở xa xa vẫy tay cầu cứu anh.
Vừa vẫy xong, Sở Mặc Phong ngồi ở sau xe của Cố Thành Kiêu đã nhảy xuống, chạy thẳng về phía đối diện còn nhanh hơn cả Cố Thành Kiêu.
“Lâm Thiên, tôi cảnh cáo cô. Nếu cô dám thông đồng với Tiểu Phong, làm ra những chuyện gây tổn thương cho Duy Nhất, chắc chắn tôi sẽ không để cô yên đâu.”
“Ba cô có ngày hôm nay đều dựa vào nhà họ Dung, cô đừng hòng lấy được cái gì từ ba cô. Tất cả những gì của Lâm Húc đều là của Duy Nhất, cô có muốn cũng đừng hòng!”
Sở Mặc Phong ở phía đối diện chạy tới, chen vào giữa hai người. Cậu ta thở phì phò, nặng nề nói: “Chào dì ạ.” Dung Tử Khâm: “…”
Lâm Thiên: “…”
Cố Thành Kiêu chạy ở phía sau: “…” Thằng nhóc chết tiệt, chạy nhanh thật! Vợ chú cần cháu tới cứu hả?
Dung Tử Khâm kinh ngạc, vội vã thu lại dáng vẻ phách lối kiêu căng vừa rồi, nghi hoặc hỏi: “Tiểu Phong? Cháu…”
“Dì.Sở Mặc Phong cướp lời nói: “Dì dựa vào cái gì mà chỉ trích thím Hai của cháu? Thím Hai cháu quyến rũ cháu khi nào mà sao cháu không biết?”
“Dì…”
Sở Mặc Phong lại cướp lời bà ta lần nữa: “Cháu và Lâm Duy Nhất hẹn hò là chuyện của bọn cháu. Đừng nói là thím Hai, cho dù là dì đi nữa thì cũng chẳng hề liên quan. Dì có tư cách gì mà ở đây chỉ trích thím Hai của cháu?”
Lâm Thiên lôi kéo, muốn ngăn cản Sở Mặc Phong nhưng chẳng ăn thua.
Cô chạy tới trước mặt Cố Thành Kiêu, nhìn anh một cách vô tội, muốn giải thích gì đó.
Cố Thành Kiêu nắm tay cô, thuận thế mà kéo vào lòng mình, dùng hành động thực tế để bảo vệ tôn nghiêm của cô. Giọng nói trầm thấp của Cố Thành Kiêu càng nghiêm nghị hơn. Anh nhìn Sở Mặc Phong nói: “Tiểu Phong, nói chuyện với người lớn như thế là không lễ phép.”
Dung Tử Khâm quay phắt đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông đang ôm Lâm Thiển. Cho dù chiều cao hay khí thế cũng đủ để áp bức người khác.
Trước giờ bà ta chưa từng gặp người đàn ông nào có khí thế mạnh mẽ như vậy. Đây đúng là loại khí chất vương giả, giơ tay nhấc chân cũng đều tràn ngập sự cao sang, tôn quý.
Mà người đàn ông này lại đang ôm Lâm Thiển.
“Chào dì, tôi là Cố Thành Kiêu.”
Chỉ vài từ ngắn ngủi thôi cũng làm Dung Tử Khâm kinh hãi.
Trước giờ bà ta chưa từng gặp Cố Thành Kiêu, chỉ nghe qua lời kể. Bà ta cho rằng Cố Thành Kiêu ít nhất cũng phải là một người đàn ông thành thục chừng bốn mươi tuổi.
Không ngờ cậu ta lại trẻ như vậy.
Bà ta vốn cho rằng chỉ có gã đàn ông dung tục mới chịu lấy Lâm Thiển.
Không ngờ cậu ta lại phong độ như vậy. Thua người nhưng không thể thua trận, cho nên Dung Tử Khâm không muốn cả khí thế cũng bị đè ép. Bà ta đứng thẳng lưng, hếch cằm lên, ánh mắt cao ngạo: “Chào cậu.” Cố Thành Kiêu bảo hộ Lâm Thiển ở bên cạnh, dùng ánh mắt nghiêm nghị trừng Sở Mặc Phong, khiển trách trước mặt Dụng Tử Khâm: “Không biết lớn nhỏ, mau xin lỗi dì ngay!”
“Chú Hai…”
“Nhanh!”
Sở Mặc Phong hít sâu một hơi, miễn cưỡng cúi đầu nói: “Xin lỗi dì.” Tim Dung Tử Khâm đập thình thịch, nhưng vẫn cố gắng trận định cơ thể. Sau đó, Cố Thành Kiêu đi về phía Dung Tử Khâm, lễ phép hỏi: “Nếu dì có ý kiến gì về vợ của tôi thì đừng ngại nói cho tôi biết.” Dưới ánh nắng ngày hè chói chang, thế mà Dung Tử Khâm lại đột nhiên toát mồ hôi lạnh.
Vốn dĩ bà ta không quen với khí hậu oi bức ở thành phố B, lại phải đứng chờ Lâm Thiển một thời gian dài, cộng thêm hai luồng khí nóng lạnh tấn công, đột nhiên bà ta cảm thấy hai chân không còn sức lực.
Dung Tử Khâm nhìn Lâm Thiên, nhìn sở Mặc Phong, rồi lại nhìn về phía Cố Thành Kiêu, nói: “Cậu không biết hai người bọn họ là bạn học chung à?”
Cố Thành Kiêu cười lạnh lùng: “Đương nhiên tôi biết, bọn họ là bạn học, chẳng lẽ phạm pháp?”
Lâm Thiên cười thầm trong bụng. Người đàn ông bụng dạ đen tối đã bắt đầu phản công, chiêu đầu tiên là tiên lễ hậu binh. Dung Tử Khâm tự cho mình tốt bụng nhắc nhở: “Chẳng lẽ cậu không nhìn thấy những lời đồn về quan hệ của hai người bọn họ trên mạng sao?” Cố Thành Kiêu thờ ơ nói: “Dì à, dì mới tới thành phố B, tin tức nghe được đã cũ lắm rồi. Hơn nữa, sao dì lại tin được những tin tức lá cải trên mạng?”
Sắc mặt Dung Tử Khâm trắng bệch, một là quá xấu hổ, hai là bà ta thật sự cảm thấy cơ thể khác thường.
“Các… các người…” Chưa nói hết câu thì trước mặt bà đã tối sầm, lập tức ngã xuống.
Mọi người hoảng lên: “Dì…”