Bàn tay cứng như đá của Nguỵ Minh muốn xé quần áo trên người Vũ Mỵ nhưng bị nàng nhanh tay chặn lại:
- Này này này... ngài đừng có động tay là xé có được không. Ta rất nghèo, không có tiền mua y phục mới.
Hứng thú trên giường của Nguỵ Minh bị nàng làm cho vơi đi mất một nửa, may mà hoạ mi của hắn vẫn còn hót😂. Giọng Nguỵ Minh khàn đặc:
- Đền nàng gấp mười lần được không?
Vũ Mỵ chớp mắt đưa ngón tay đến trước mặt bấm đốt như thật sự tính toán. Nàng còn chưa tính xong Nguỵ Minh đã gấp không chờ nổi mà "xoẹt" một tiếng đem y phục nàng xé làm đôi. Y phục bị xé rồi cả thân hình trắng nõn xinh đẹp đều lộ ra dưới ánh mắt đen láy như chim ưng của Nguỵ Minh.
Ngón trỏ Nguỵ Minh cong lại đυ.ng lên núʍ ѵú săn cứng trêu đùa:
- Mỵ Nhi cũng nứиɠ rồi đúng không, nhìn nụ hoa của nàng đi này. Chúng đáng yêu vô cùng.
Vũ Mỵ thắc mắc, một vị tướng quân vẻ ngoài lạnh lùng khó gần như Nguỵ Minh sao mở miệng trêu hoa ghẹo nguyệt có thể ngọt như vậy? Chẳng phải nói hắn ở biên giới chỉ biết cầm đao múa thương không gần nữ sắc hay sao? Chẳng lẽ người đang đè trên thân nàng là giả? Lại còn có sở thích xé y phục người khác. Hừ.
Vũ Mỵ còn đang suy tư Nguỵ minh đã lột những mảnh vải rách trên người nàng ném rơi vãi khắp nền đất. Căn phòng về đêm không có đèn sưởi có chút lạnh làm Vũ Mỵ co người lại.
- Lạnh sao?
Giọng Nguỵ Minh khàn khàn ở bên tai nàng vừa tự hỏi cũng tự trả lời:
- Để ta giúp nàng làm nóng thân thể.
Nguỵ Minh cũng đã lột sạch y phục trên người hắn, côn ŧᏂịŧ thô to trần trui sừng sững giữa háng dạo Vũ Mỵ không nhẹ. Nguỵ Minh nắm bàn tay mềm của Vũ Mỵ đặt vài giữa háng hắn bao lấy côn ŧᏂịŧ sưng to:
- Hừ... Mỵ nhi... nơi này thật nhớ nàng... sờ ta đi...
Tay mềm vừa chạm vào Nguỵ Minh đã thoả mãn đến híp mắt hưởng thụ. Hắn thấy nàng bất động liền tự tay bao lấy tay nàng tuốt động qua lại trên côn ŧᏂịŧ mình.
Côn ŧᏂịŧ hắn nóng rẫy cọ qua lại trong lòng bàn tay cũng làm Vũ Mỵ hứng lên, ngón tay Vũ Mỵ đặt trước núʍ ѵú nhỏ xinh như hạt đậu của hắn ấn một cái.
- Hự a
Nguỵ Minh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng ánh mắt càng chờ mong động tác tiếp theo của Vũ Mỵ. Đầu Vũ Mỵ có chút thấy khó tả:
- Nguỵ đại tướng quân, ngài có phải mẫn cảm quá rồi không? Mới sờ nhẹ thôi mà.
- Mỵ Nhi, tay nàng sờ ta nàng phải chịu trách nhiệm.
Vũ Mỵ có thể cảm thấy côn ŧᏂịŧ trong tay lại to thêm một vòng, cứng thêm nhiều chút.
Nguỵ Minh đẩy Vũ Mỵ nằm xuống đệm giường, thân hình thoi tráng nắm hai cổ chân nàng kéo ra rồi chen vào giữa. Bàn tay đầy vết chai do cầm binh khí sờ đến nơi mềm mại ướt sũng xoa nắn lấy thịt nhô ra giữa hai mép:
- Mỵ nhi, nơi này thật ướt, hột cũng cứng lên rồi đây này.
- A
Tay hắn sờ vào làm nhiệt lưu giao nhau truyền khắp thân hình Vũ Mỵ, cơ thể nàng uốn éo vặn vẹo, từ sâu trong huyệt nộm bắt đầu ngứa ngáy.
- Nguỵ Minh, ngài có làm hay không? Không làm thì cút.
Vũ Mỵ bị ngứa ngáy thiêu đốt mà nổi cáu với Nguỵ Minh nhưng Nguỵ Minh càng ngả ngớn hơn:
- À... ta mà cút thì ai sẽ thoả mãn nàng bây giờ? Nhìn nơi này đi, nước làm ướt cả bàn tay ta rồi.
Nguỵ Minh đưa các ngón tay thấm ướt vào miệng mυ'ŧ lấy nhìn rất gợϊ ȶìиᏂ. Vũ Mỵ kẹp hai chân chà vào nhau:
- À... không cần Nguỵ tướng quân lo. Ta đi tìm lão Thừa tướng.
Vũ Mỵ làm bộ muốn xuống giường thì bị bàn tay Nguỵ Minh kéo lại:
- Nàng muốn đi tìm ai? Nằm mơ.
Nguỵ Minh chỉ dùng chút sức Vũ Mỵ đã nằm lại dưới người hắn, côn ŧᏂịŧ to chống bên miệng huyệt thịt:
- Đã nằm dưới thân ta còn muốn tìm lão già kia? Nàng mơ tưởng.
Hắn động thắt lưng đem đầu côn ŧᏂịŧ to như quả trứng tách thịt đâm vào nên huyệt mềm.
- A
hừ
Cả hai đều thích đến rên ra tiếng, Nguỵ Minh dùng sức đem thịt đâm vào càng nhiều:
- Mới một ngày không thao sao nơi này đã chặt vào rồi? Nó cắn ta chặt quá.
- Hụ... Mỵ Nhi ta vào rồi... nàng thả lỏng một chút... quá chặt.
Vũ Mỵ nằm bên dưới nhăn mặt, to thì sướиɠ đấy nhưng vào thật khó khăn.