Tôi, Omega A Nhất, Toàn Vũ Trụ

Chương 24.3

Cuối cùng, cậu nhóc to xác Tô Vũ giương đôi mắt puppy tội nghiệp nhìn về phía hai người bạn thân của mình đầy khao khát, nhưng hai người này rõ ràng không dám nhìn cậu, họ nhìn nhau một cái rồi lựa chọn phớt lờ Tô Vũ.

Tô Vũ:...

Tô Vũ bị đánh đến phát sợ luôn, không ngại cùng người khác đánh nhau, nhưng bị treo lên đánh thế này, cậu ta cũng không phải thằng ngu! Giang Nguyên mặc dù luôn kiềm chế không đánh vào mặt cậu ta, nhưng cậu ta cảm thấy mặt mình vẫn đau rát. Cứ bị đánh ngã lăn quay ra đất như thế suốt trông ngu chết đi được!

"Huấn luyện viên, em muốn đổi người đối luyện!" Tô Vũ khóc lóc tìm đến Horace.

"Thầy,... em cũng muốn đổi..." Một cậu bé có khuôn mặt bầm tím cũng đến tìm Horace, che mặt bất mãn nói.

Thủ phạm gây ra tình trạng khuôn mặt đó của cậu tất nhiên là Kỷ Nhung. Vì Tô Vũ giành lập nhóm với Giang Nguyên, Kỷ Nhung đành chọn bừa một người lập đội. Bởi vì cứ nghĩ đến chuyện vừa rồi nên tay chân hắn không thể khống chế được, hắn cũng không kiểm soát nổi lực đánh ra, khiến cho bạn học đối luyện cùng phải hứng chịu tất cả.

Horace đã quan sát thấy tất cả những chuyện này, khẽ gật đầu, gộp hai người thực lực không tương xứng vào cùng một nhóm cũng chẳng có tác dụng gì cả, anh trực tiếp gọi tên Giang Nguyên và Kỷ Nhung, yêu cầu hai người tạo thành một nhóm luyện tập với nhau.

Giang Nguyên nghe thấy mệnh lệnh của Horace, mặc dù không muốn đấu tập với Kỷ Nhung nhưng cậu cũng chỉ có thể chấp nhận vận mệnh của mình.

Đấu tập với Kỷ Nhung, việc tiếp xúc thân thể là không thể tránh được. Pheromone của Kỷ Nhung quá bá đạo, thậm chí còn ảnh hưởng đến cả Beta như cậu. Thế nhưng giờ cũng chẳng còn cách nào, trong lớp có vẻ chẳng ai muốn lập nhóm với cậu nữa...

Có thiết bị gian lận đỉnh cao như Alphonse, cậu có thể dự đoán được đòn đánh tiếp theo của đối phương chỉ dựa vào chuyển động cơ thể. Alphonse chắc chắn là thứ đáng giá duy nhất cậu từng mua, là thứ tốt nhất trên tàu vũ trụ, cũng là thứ tốt nhất kể cả khi cậu chết mất xác rồi xuyên đến nơi này.

Kỷ Nhung bước tới trước mặt Giang Nguyên, khẽ mỉm cười nói: "Tới đi."

Giang Nguyên: "Ừ."

Không nhắc đến chuyện khác, thực lực của Kỷ Nhung cực kỳ mạnh mẽ. Những đòn đánh dồn dập bạo lực tung ra như vũ bão của hắn khác hoàn toàn với khuôn mặt mang nụ cười có vẻ lưu manh thường ngày!

Luyện tập cả buổi sáng, hai người đánh qua đánh lại, mỗi người đều có thắng có thua. Sau bữa trưa, buổi chiều lại có một tiết chiến đấu nữa, Giang Nguyên không muốn tiếp tục cùng nhóm với Kỷ Nhung tí nào. Tên Alpha rác rưởi này hoàn toàn không tự điều khiển được pheromone của bản thân. Pheromone trên người hắn luôn vô tình tỏa ra khiến cậu hơi bị khó chịu.

Thế nhưng khi giờ học buổi chiều bắt đầu, Giang Nguyên... Giang Nguyên không tìm được ai đồng ý cùng đội với cậu á! Không một ai, ngoại trừ Kỷ Nhung! Ngay cả Tô Vũ, người chủ động đến lập nhóm với cậu sáng nay cũng từ chối cậu thẳng mặt.

"Giang Nguyên, cậu nên tập luyện với Kỷ Nhung ấy. Hai người cậu thích hợp hơn!"

Giang Nguyên:...

"Kỷ Nhung đúng đúng đúng, hai người các cậu cùng nhau là thích hợp, chứ đánh với bọn tôi... trông như kiểu bị đánh từ một phía ấy?"

Giang Nguyên:...

Sáng nay, những ai trông thấy Kỷ Nhung và Giang Nguyên ra tay đều ăn ý đẩy hai người thành một nhóm, ánh mắt như muốn nói:

"Giang Nguyên, cậu phải biết tự giác lên, bọn tôi sẽ không lập nhóm với cậu đâu!"

"Cậu cùng Kỷ Nhung là ổn nhất còn gì? Bọn tôi á? Bọn tôi là những người cậu không thể nào có được!"

"Tìm ai lập nhóm cũng không tìm cậu đâu, cậu yên tâm!"

Giang Nguyên chấp nhận số phận, xem ra chiều nay cậu chỉ có thể đánh với Kỷ Nhung thôi, còn phải chịu đựng mùi pheromone nồng nặc của Kỷ Nhung.

Kỷ Nhung vẫn luôn nhìn Giang Nguyên, hắn đứng dựa vào tường, thấy Giang Nguyên quay lại, miệng huýt sáo nói: "Xem ra chỉ có thể cùng nhóm với tôi ha."

Giang Nguyên liếc hắn một cái: "Kỷ Nhung, cậu không kiểm soát nổi pheromone của mình à?"

Kỷ Nhung: "Không chắc lắm. Bình thường tôi vẫn làm được! Nhưng cứ đối diện với cậu thì tôi lại không ổn lắm."

Giang Nguyên: "Cậu phát bệnh gì thế?"

Kỷ Nhung: "Lúc chiến đấu tôi dễ hưng phấn, mà hưng phấn thì khó kiềm chế bản thân hơn. Thế nhưng cậu là Beta, lẽ ra không thể nhạy cảm với pheromone thế chứ! Mùi của tôi cũng không khó ngửi, không đến mức khiến cậu thất thần lúc đánh nhau đúng không?"

Giang Nguyên: "..." Cạn mẹ nó lời luôn, chẳng lẽ nói pheromone của cậu làm tim tôi tự dưng đập nhanh hơn hẳn à?

Nhìn thấy nụ cười của Kỷ Nhung, Giang Nguyên xoa đầu, muốn đấm cho hắn một phát ghê!

Trận đấu tập buổi chiều trở nên căng thẳng hơn vì Giang Nguyên đột nhiên thay đổi nhịp điệu và chủ động tấn công. Cú đấm của Giang Nguyên đột ngột giáng xuống, nhưng Kỷ Nhung đã xoay đầu né được, sau khi đấm hụt, Giang Nguyên lại lao về phía Kỷ Nhung, đồng thời đưa tay nắm lấy cánh tay Kỷ Nhung.

Kỷ Nhung nhếch môi, đột nhiên lùi về sau. Còn chưa kịp đứng vững, hắn đã thấy Giang Nguyên nở nụ cười, chân đạp vào mắt cá chân mình. Sau đó Giang Nguyên nhảy lùi lại, đang định kéo giãn khoảng cách thì Kỷ Nhung đã tóm ngay lấy tay cậu, một tay khác túm lấy cổ Giang Nguyên, cả hai cùng ngã xuống đất.

Kỷ Nhung túm cậu lại, hai tay ôm cổ cậu, vừa ngã xuống đã ôm lấy Giang Nguyên sau đó lật người, ngồi thẳng lên người Giang Nguyên.