Editor: Kim vô gia cư
********************
"Con mẹ nó! Anh Duật là hồ ly tinh à!" Lão Đại nhìn thấy mà tặc lưỡi ngạc nhiên.
Nhưng Duật Cửu Âm không nói gì, nhìn chằm chằm vào chiếc gương với ánh mắt ngày càng thận trọng, thậm chí còn lật đồng tiền bản mệnh ra khỏi tay.
Từ Vọng đã từng thấy pháp khí này của cậu, biết rằng Duật Cửu Âm đã phát hiện ra điều gì đó. Anh ta nhìn vào gương của Duật Cửu Âm theo bản năng, rồi không thể kìm được mà thốt lên một tiếng đầy kinh hãi!
"A!" Từ Vọng cứng đơ người, không dám di chuyển, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi. Cuối cùng Lão Đại cũng nhận ra điều bất thường. Anh ấy cảm thấy những gì mình nhìn thấy chắc chắn không giống với những gì Từ Vọng và Duật Cửu Âm đang thấy.
Anh ấy đổi vị trí, đứng ở hướng giống hệt với Duật Cửu Âm. Sau đó, anh ấy sợ đến mức ngã ngửa xuống đất.
Đó là cảnh tượng kỳ quái nhất mà anh ấy từng thấy trong đời.
Nhìn thẳng vào gương, những hình ảnh phản chiếu trong đó hoàn toàn không phải là họ, mà là một nhà tù cực kỳ u ám. Một chiếc quạt điện bằng sắt khổng lồ treo trên trần, phía không xa quạt điện là một hàng những giá phơi đồ đẫm máu.
Họ là những tù nhân, bây giờ người hành quyết đang chuẩn bị hành quyết họ.
Mũi dao nhỏ giọt máu tươi, tay họ bị trói ra sau, chỉ có thể loạng choạng chạy về phía trước. Người cầm dao bước nhanh hơn, mỗi lần vung dao đều cắt một miếng thịt lớn từ cơ thể họ.
Giống như gọt bút chì, từng lớp từng lớp một, cho đến khi chỉ còn lại hai bộ xương trắng toát. Cuối cùng, cô ta sẽ túm lấy đầu họ, theo thứ tự, nhét vào giá phơi đồ và kẹp chặt, sau đó treo chân lên cánh quạt.
Chỉ cần nhấn nút, họ sẽ bị chặt làm đôi ngay lập tức.
Trong mười ba bóng người đang chịu đựng sự tra tấn này, chỉ có bảy người là rõ ràng. Sáu cô gái Lão Đại không nhận ra, nhưng người đứng cuối cùng thì quá quen thuộc. Chính là Vân Nguyệt mà họ đã tìm kiếm bao lâu nay.
Còn năm bóng hình mờ ảo còn lại, một người có thể dựa vào trang phục mà đoán là người lao công. Năm người còn lại, bất kể Lão Đại nhìn thế nào cũng cảm thấy giống với Duật Cửu Âm, Từ Vọng và ba người bọn họ.
Mười ba... Anh ấy nhớ rằng đó là một con số rất xui xẻo, biểu tượng của cái chết. Lão Đại cảm nhận được sự nguy hiểm theo bản năng. Đúng lúc này, người phụ nữ cầm dao đứng sau lưng họ đã lộ diện, chính là người mà họ đã đυ.ng độ phải khi gặp nguy hiểm ở nhà vệ sinh chiều nay!
Lúc này, cô ta đang mở to đôi mắt tham lam, nhìn chằm chằm vào họ. Lão Đại đột nhiên nhận ra cơ thể mình không thể di chuyển được.
Ban đầu, chỉ có đôi mắt không thể di chuyển, sau đó là toàn bộ cơ thể. Sự cứng đơ bắt đầu lan tỏa từ các ngón tay. Còn người phụ nữ cầm dao thì càng ngày càng tiến gần đến anh ấy. Cô ta bước từng bước một, nụ cười trên môi ngày càng lớn hơn.
Ban đầu, nụ cười trông vẫn dịu dàng và đẹp đẽ, nhưng càng tiến gần, nó lại trở nên kinh khủng vô cùng. Nụ cười mở rộng đến mức lớn nhất, lộ ra máu thịt đỏ tươi, đôi mắt lồi lên đầy dữ tợn, như sắp trào ra khỏi hốc mắt. Cuối cùng, cả khuôn mặt của cô ta nứt toác ra!
"Á!" Lão Đại muốn hét lên, nhưng tiếng kêu chỉ vang lên trong tâm trí. Bởi vì anh ấy không thể di chuyển! Cổ họng cứng đơ, tứ chi như đã chết, phần eo và ngực bụng không còn cảm giác.
"Chết mất, cô ta sẽ gϊếŧ mình!" Lão Đại cảm thấy mình sắp phát điên, cảm giác cận kề cái chết quá đỗi khủng khϊếp, dù đây là lần thứ hai trải qua, nhưng vẫn khiến anh ấy sợ hãi đến mức suýt tiểu ra quần.
Đúng lúc đó, một bàn tay ấm áp chạm vào trán anh ấy. Lão Đại cảm thấy trước mắt như bừng sáng, cơ thể đột nhiên khôi phục khả năng kiểm soát. Anh ấy lùi lại một bước, rồi ngã phịch xuống đất. Chính Duật Cửu Âm đã ra tay, kéo hồn phách của anh ấy lại khỏi sự lôi kéo của chiếc gương.
"Anh Duật..." Lão Đại run rẩy toàn thân, không biết nên nói gì. Duật Cửu Âm vỗ nhẹ lên vai anh ấy, đặt một đồng xu vào túi đối phương.
"Không sao rồi, nói cho tôi nghe cậu đã thấy gì?"
"Em thấy con ma trong gương chiều nay! Cô ta... cô ta muốn gϊếŧ chúng ta."
Nhưng Duật Cửu Âm bỗng quay lưng lại với chiếc gương, cậu nhìn về phía cửa sổ lớn. Chợt hiểu ra cách mà người lao công đã nhìn thấy thảm kịch của sáu cô gái.
Không phải sự việc xảy ra ở tòa nhà đối diện, mà là ngay tại căn phòng này! Chỉ là, cậu không phải thấy tận mắt, mà thông qua hình ảnh phản chiếu trong gương.
Đúng lúc đó, tin nhắn cậu gửi đi trước đó cũng nhận được phản hồi. Người quản lý ký túc xá đang làm ca đêm, chưa đi ngủ, nên khi nhận được tin nhắn của Duật Cửu Âm đã lập tức lục lại những bức ảnh cũ chụp lúc Tết rồi gửi ảnh của bác gái lúc còn trẻ cho cậu.
Dù là bức ảnh đen trắng, nhưng không thể che giấu vẻ đẹp và sự đáng yêu của cô gái trong ảnh. Nhưng gương mặt xinh đẹp ấy không mang lại cảm giác dễ chịu, mà khiến cho người ta sợ hãi vô cùng.
"Chính là cô ta... Người trong gương lúc chiều chính là cô ta!" Lão Đại nhận ra ngay lập tức khi nhìn thấy bức ảnh.