Pháo Hôi Ngu Ngốc Anh Quá Keo Kiệt

Chương 20

Anh nhịn không được, lập tức lui về phía sau một bước, lạnh lùng nói: "Cậu cho rằng như vậy tôi sẽ tin cậu sao?”

“Anh không tin cũng không sao."

Thư Vưu liếc Lận Minh Húc một cái, lời nói thấm thía nói: “Dùng tim, nhất định phải dùng trái tim để cảm nhận.”

Dùng tim, từ này nghe có vẻ sai sai quá.

Lận Minh Húc không kịp suy nghĩ sâu xa, Thư Vưu lại buông tay ra trước, trông mong nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Đừng đuổi tôi đi, tôi cũng không có chỗ nào để đi cả.”

Giống như một con chó con.

Như một chú chó con vô gia cư lang thang trên đường phố vào một ngày mưa, cả người ướt sũng.

Hô hấp của Lận Minh Húc dừng lại.

Tuy nhiên, chó con lưu lạc trên đường phố chỉ là một ảo ảnh. Sau một thoáng yếu đuối, Thư Vưu nghiêng đầu tiếp tục hát!

"Yêu em~! Đừng quỳ~~! Tôi trông như thế nào!!!”

Lận Minh Húc : ... Quên đi!!

Vào ngày này năm sau, anh sẽ chọn vùng đất phong thủy tốt nhất cho Thư Vưu.

Anh mặt không đổi sắc, cứng rắn kéo tay Thư Vưu ra khỏi tay mình, đi ra khỏi phòng ngủ chính. Nhưng mà không bao lâu sau, tiếng hát bên trong ngừng lại, im lặng tựa như không có chuyện gì xảy ra.

Lận Minh Húc ngồi ở bàn ăn bên ngoài gõ bàn phím, đưa tay xoa thái dương có chút đau, thầm nghĩ hẳn là Thư Vưu đang ngủ, như vậy cũng tốt, anh còn có mấy hợp đồng muốn xem.

Nhưng...

Nhưng……

Anh chợt nhìn xuống gầm bàn ăn và thấy một đôi mắt đen đang nhìn chằm chằm vào mình!

"Thư Vưu!!"

Thư Vưu chớp chớp mắt, bĩu môi nói: "Anh không tắt đèn.”

"Cái gì?"

"Anh không tắt đèn."

Người thanh niên chỉ tay vào phòng ngủ chính, đau đớn nói: "Lãng phí! Đó là tội ác lớn nhất!”

Lận Minh Húc: ….

Anh đứng dậy với vẻ mặt vô cảm, xách người trở lại giường, nhét người vào chăn - tắt đèn, động tác liền mạch.

……Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.

*

Sáng hôm sau, Thư Vưu thức dậy với tinh thần sảng khoái.

Bầu trời trong xanh, không khí trong lành, con người thoải mái, tinh thần vui vẻ.

Cậu mở mắt ra, tuy rằng trước mắt vẫn là trần nhà ố vàng của căn nhà cho thuê nhưng thể xác và tinh thần cậu đều tỏa sáng, cảm giác hoàn toàn khác!

Thư Vưu vươn vai ngồi dậy, run rẩy rời giường, ra khỏi phòng ngủ liền thấy cửa phòng bếp đang mở, Lận Minh Húc thế mà đang chiên trứng.

Dầu kêu xèo xèo, trứng thơm lừng, rắc một ít tiêu trắng lên trên, nhìn có vẻ mềm và ngon. Tay áo của đối phương xắn lên, để lộ cánh tay rắn chắc khỏe mạnh, vẻ mặt tập trung, góc nghiêng nhìn đặc biệt đẹp trai – chỉ là không biết vì sao, trong mắt anh dường như có một tia mệt mỏi, giống như là không ngủ ngon.

Thư Vưu sửng sốt một chút, còn chưa kịp mở miệng, Lận Minh Húc liếc mắt đã nhìn thấy, hỏi: "Dậy rồi à?”

“À!”

Thư Vưu còn chưa rửa mặt, trên đầu còn có một chỏm tóc ngông ngốc, nghe vậy lắc lắc: "Tỉnh rồi.”

Lận Minh Húc lại hỏi: “Có đói không?”

Thư Vưu ngơ ngác gật đầu, thành thật nói: "Đói.”

Cậu đi tới bàn ngồi xuống. Lận Minh Húc hỏi: “Đánh răng chưa?”

Thư Vưu: "... Chưa nữa.”

Cọng tóc ngốc rũ xuống, cậu đơ mặt đứng dậy đi tới nhà vệ sinh. Sau một hồi quay lại thấy Lận Minh Húc đã đặt phần chén đũa vào vị trí của cậu.

...... Hôm nay mặt trời mọc ở phía tây?

Thư Vưu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, trời nhiều mây.

Cậu bừng tỉnh và lẩm bẩm: "Mình còn chưa tỉnh ngủ.”

Sắc mặt Lận Minh Húc tối sầm lại: "Lại đây ăn sáng.”

Thư Vưu không chỉ không nhúc nhích, còn tiếp tục lẩm ba lẩm bẩm: "Xong rồi, bữa sáng cuối cùng.”

Lận Minh Húc cười lạnh: "Nhớ ra rồi?”

"Hả?"

Thư Vưu mờ mịt: "Ba ngàn tệ còn chưa thanh toán?”

Ánh mắt Lận Minh Húc lạnh lùng, dùng dao thái cắt ‘phụp’ thịt xông khói thành hai khúc: "Nghĩ lại.”

Thư Vưu run rẩy, lập tức bắt đầu suy nghĩ lung tung, nửa ngày mới thắc mắc: "Tối qua tôi về nhà như thế nào?”

Sau khi uống rượu cậu không chỉ không phân biệt được người hay là thú, mà còn cái gì cũng không nhớ, y chang mất trí nhớ vậy đó.

Có vẻ như... có một anh chàng đẹp trai trông rất giống Lận Minh Húc đưa cậu, nhưng cụ thể làm và nói cái gì, cậu hoàn toàn không có ấn tượng.

Không phải là...

Thư Vưu lén nhìn con dao màu trắng trên bếp, rồi vặn vẹo trên ghế: “…Tối qua tôi có làm gì không?”

Lận Minh Húc đưa thịt xông khói đã chiên cho cậu, thản nhiên nói: "Cái gì cũng làm.”

Thư Vưu: !!

Sắc mặt cậu trắng bệch, môi run rẩy: "Đều làm?”

Lận Minh Húc nhìn một lát, sau đó chậm rãi gật đầu: “Ừ, đều làm.”

"Tôi, tôi..."

Thư Vưu hoảng sợ, lắp bắp lại hỏi một lần nữa: "Đều, đã làm rồi sao?”

"Đúng."

Lận Minh Húc cũng không chê phiền, lại trả lời thêm một lần, “Đều làm.”

"Tôi thực sự ..."

Thư Vưu bất an nuốt nước miếng, cẩn thận đặt câu hỏi: "Tiền của tôi bị mất hết?”

Lận Minh Húc: ???

Cậu sao mà tổng kết được ra câu này vậy?

Đối phương lập tức đen mặt, "Không phải cái này.”

"Không phải sao..." Thư Vưu trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực: "Không phải là tốt rồi, phù..."

Để giải tỏa cảm xúc thăng trầm nãy giờ, cậu ngay tại chỗ hít thật sâu ba lần.

Lận Minh Húc sâu xa nói: "Xem ra cậu sợ nhất cái này.”

Thư Vưu giật mình, ngại ngùng cười nói: "Đương nhiên, không có tiền sao sống nổi.”

Lận Minh Húc không tỏ ý kiến. Thư Vưu suy nghĩ một hồi lâu, vẫn là không nghĩ ra được cái gì, đành phải khẩn trương hỏi: “Là tôi làm cái gì à? Có liên quan gì đến anh không?”