Tất cả mọi người trong quán cà phê nhìn qua, Lục Thần Bân trong nháy mắt mặt đỏ tai hồng, vội vàng ngồi xuống, thẹn quá hóa giận nói: "Thư Vưu cậu có ý gì!”
“Anh suy nghĩ một chút đi."
Thư Vưu chém đinh chặt sắt nói: "Lận Minh Húc làm gì anh cũng đều quan tâm, Lận Minh Húc ở bên ai anh sẽ tìm cách để cho bọn họ chia tay, anh mỗi ngày đều nghĩ đến người ta, trong suy nghĩ đều là Lận Minh Húc... Anh không thích Lận Minh Húc thì là gì?”
"Hơn nữa anh còn thuộc dạng tsundere nữa, rõ ràng thích người ta, nhưng lại không nhận ra."
Lục Thần Bân: ... Tại sao nghe lại hợp lý thế nhỉ?
Hắn dần lộ ra sự hoảng sợ: Xong rồi, không thể chứ? Chẳng lẽ hắn thật sự thích Lận Minh Húc mà còn không tự biết?
Thư Vưu phát động một đòn tấn công cuối cùng về phía đối phương: “Anh bây giờ có phải rất khó chịu với tôi hay không? Cảm thấy tôi thật phiền? Ước gì tôi nhanh chóng biến mất?”
Gà con Lục Thần Bân gật đầu —— chỉ cần không nói hắn thích Lận Minh Húc, nói hắn cái gì cũng được.
"Anh xong rồi." Thư Vưu đau đớn vô cùng, lại dùng ánh mắt ba phần thương hại, ba phần chua xót, bốn phần bất đắc dĩ nhìn hắn: "Anh đây coi tôi là tình địch rồi.”
“Anh ghen tị với tôi, ghét tôi ở bên Lận Minh Húc!”
Phanh!
Lục Thần Bân lập tức đứng dậy, ghế dựa bị hắn đẩy ngã.
Há miệng rồi ngậm, một hồi lâu mà cũng không phun ra một chữ, hoảng sợ run rẩy hai tay trong không khí, cả người giống như bị tang thi cắn, đang trong quá trình biến dị dữ tợn.
Nhân viên phục vụ quán cà phê không nhịn được mà nhắc nhở: "Thưa anh, anh có thể ngồi xuống trước không?”
"Tôi không có!"
Quan điểm nhân sinh của Lục Thần Bân đều vỡ vụn thành từng mảnh và không thể hàn gắn lại được nữa.
Thư Vưu thở dài, lắc đầu, bi thương nói: "Ái tình, chậc, chậc.”
Vẫn là tiền thật nhất.
Nói xong, cậu cầm lấy hộp cơm rỗng trên bàn, cảm thấy mỹ mãn bỏ vào trong túi, quay đầu hỏi nhân viên phục vụ, "Anh ta đã thanh toán hóa đơn chưa?”
Khóe miệng nhân viên phục vụ co giật: "Cửa hàng của chúng tôi không thể mang theo thức ăn bên ngoài vào... Anh ấy cũng chưa gọi gì cả.”
"Vậy là tốt rồi."
Thư Vưu nghĩ thầm nguyên chủ ăn xài phung phí, đương nhiên cũng không có tiền tiết kiệm, hiện tại trong túi chỉ có mấy trăm tệ, tủ lạnh trong nhà vẫn trống không.
Vì không cần trả tiền nên Thư Vưu vội vàng rời đi trước khi Lục Thần Bân thoát khỏi cái hố do cậu đào.
Bên ngoài là trung tâm thành phố, rất náo nhiệt.
Thư Vưu không có việc gì để làm, dứt khoát tùy ý đi dạo trên đường cái, suy nghĩ tìm biện pháp kiếm tiền.
Khu vực phồn hoa nơi có thể mở cửa hàng đều đã mở rồi, có hố củ cải cũng rất nhanh bị lấp đầy. Thư Vưu một đường đi một đường nhìn, phát hiện thật đúng là không có công việc nào thích hợp.
Có một số công việc cậu có thể làm, nhưng nguyên chủ một không có bằng cấp hai không có kỹ năng, thậm chí ngay cả ngưỡng phỏng vấn cũng không thể vào được.
Nguyên chủ chỉ có một khuôn mặt có thể tự tin trên phố... Được rồi, chờ một chút?
Thư Vưu từ sâu trong trí nhớ của nguyên chủ moi ra một cái tên, lấy điện thoại di động mở danh bạ tìm kiếm, quả nhiên vẫn còn.
Người này là người đại diện của một công ty nho nhỏ nào đó, kỳ thật chính là trên đường cái kéo người ký hợp đồng.
Nguyên chủ có một lần ra ngoài gặp phải, đối phương nhìn hình tượng khí chất của cậu không tệ, cực lực lôi kéo, hứa hẹn đủ loại chỗ tốt.
Nguyên chủ lúc ấy đã ký hợp đồng. Chỉ là sau khi phát sóng trực tiếp vài lần hiệu quả không tốt, không kiếm được tiền gì. Bởi vì hiệp ước tương đối lỏng lẻo, không có yêu cầu bắt buộc, cho nên nguyên chủ liền đem phần hợp đồng kia vứt ra sau đầu, kệ nó.
Vì vậy, Thư Vưu không ngờ rằng cậu đã có một công việc ‘bán thời gian’ như vậy.
Điện thoại của người đại diện không liên lạc được, nhưng công ty không xa đây. Đằng nào không có việc gì, Thư Vưu quyết định đi qua xem một chút.
Cậu đi theo chỉ dẫn của bản đồ, đi ước chừng mười phút, đến một tòa văn phòng rất cao, ai nấy ra vào ra vào đều ăn mặc chỉnh tề và lịch sự, chỉ có Thư Vưu mặc áo thun trắng cùng quần jean, trong tay còn mang theo túi nilon của cửa đồng giá.
Cậu đi đến sảnh tầng một, nhân viên bảo vệ tiến tới ngăn chặn: "Này, tới làm gì, qua đây đăng kí thông tin khách tới tham quan.”
Thư Vưu nhanh chóng viết xong bảng đăng kí, đại ca bảo vệ nhìn hồi lâu, cau mày đánh giá cậu, bỗng nhiên nhìn thấy tên công ty cậu muốn đi, gật đầu tỏ vẻ: “Tôi hiểu rồi, cậu là mỏ neo của công ty này!"
*ý là trụ cột cứu vớt công ty.
Thư Vưu sửng sốt một chút: "Đại ca thật tài! Có mắt nhìn người.”
Đại ca bảo vệ lắc điện thoại di động, đắc ý nói: "Tôi thấy nhiều rồi. Có rất nhiều người như cậu cố tình ăn mặc như thế này để trải nghiệm cuộc sống… Tôi cũng có tài khoản chân chậm đấy.”
*Văn hóa chậm chân là một meme, "chân chậm" là trái nghĩa của "chân nhanh", ví dụ như bật hiệu ứng đặc biệt quá nhiều, bật nhan sắc quá nhiều, một số đàn ông quá nữ tính, kiểu tóc cấp ba, mặt cáo, mặt vuông, cô gái rắn và một số video Kuaishou khác với phong cách lạ. Những video này được cư dân mạng mô tả là văn hóa chậm chân. Với những thay đổi của xã hội, nhiều người thích dùng tư duy ngược để định nghĩa con người, Kuaishou được gọi là chậm chân, đó là cách người ta định nghĩa nó bằng tư duy ngược, trong cuộc sống cũng có rất nhiều điều cũng gắn liền với tư duy ngược.