Không khí trong nhà nặng nề, chỉ có vài sợi bông vải vướng vào cửa sổ nhỏ cách đó không xa.
Nàng chân không ngồi trên nền nhà mà thiếu niên dịu dàng hôm qua lúc này quần áo bị cởi hơn nửa, sắc mặt âm trầm lạnh lẽo nhìn bàn tay trắng trẻo của chính mình rồi nhìn qua vết máu trên giường.
Hắn chậm rãi đứng dậy đi tới đối diện bên cửa sổ, hắn nhìn chính mình trong gương rồi lại nhìn về phía nàng.
Một lúc sau nàng dễ dàng bị hắn nắm cằm, hắn nghiêng đầu nhìn về phía người nàng, trên người nàng vẫn còn lưu giữ vết đỏ ái muội.
Với tình huống hiện tại, nàng trái lo phải nghĩ nếu hắn muốn gả cho nàng vậy thì nàng cũng chỉ đành cưới.
“Thôi, ta cưới chàng.”
“Thôi, ta cưới nàng.”
Hai người cùng lúc buột miệng thốt ra.
Nàng nhìn rất rõ ràng thiếu niên kia lộ ra dáng vẻ dường như như bị nàng nhục nhã, nhưng nàng còn cảm thấy tủi thân đây.
Từ nhỏ đến lớn nàng đọc sách tính ra còn rất thuận lợi, chỉ là tới thi tú tài vẫn không qua được, có điều nàng cũng không có tâm tư làm chí lớn, dựa vào trợ cấp sống qua ngày vẫn luôn rất dễ chịu.
Nhưng nghĩ đến sau này có gia đình, nàng cảm thấy tủi thân muốn khóc.
Sau đó người hầu Tiểu Vân luôn đi theo bên người thiếu niên kia xông vào vội vàng mang chủ tử hắn đi.
Trong lòng nàng tức giận bất bình, một chút chí khí kiêu ngạo nổi lên, lập tức mặc quần áo bước khập khiễng ra cửa.
Ước chừng qua được nửa ngày Tiểu Vân lại đi qua, bên cạnh chính là người ôn tồn với nàng đêm qua - lang quân Mộ Tuế An.
“Tâm của lang quân nhà chúng ta đã sớm duyệt nữ quân, ngài nguyện ý cưới lang quân nhà chúng ta thật sự không thể tốt hơn.” Tiểu Vân vừa nói cũng không quên khen ngợi nàng.
Trước đó nàng còn cảm thấy có chút tức giận, nhưng từ trước đến nay nàng đều thích nghe lời ngon tiếng ngọt.
Mộ Tuế An một câu cũng chưa nói, nhưng nàng cuối cùng vẫn mơ mơ màng màng mà đồng ý chuyện hôn nhân này.
Một ngày kia nàng có chút lo âu đi đón dâu hắn.
Hắn vươn tay về phía nàng, khoảnh khắc tay chạm tay, nàng nháy mắt nghĩ đến một đêm nọ hai người cùng ân ái…
Uyên ương quấn quýt hô hấp cùng một hơi thở.
Không được không được, nàng lắc đầu, không thể tiếp tục suy nghĩ vớ vẩn.
Nhưng một màn này cuối cùng vẫn tái diễn vào lúc động phòng hoa chúc.
Khuôn mặt Mộ Tuế An không có biểu cảm lại có chút cổ hủ, những ngón tay bạch ngọc có chút lãnh lẽo giống như đang dạo chơi.
“Trong sách là như thế sao?” Hắn dễ dàng nắn hồng châu, xoa nắn đôi bồng đào.
“Trong sách không phải là nữ trên nam dưới sao?” Nàng có chút kỳ quái.
Hắn ôm lấy vòng eo nàng, mùi hương thanh mát nháy mắt xâm nhập quanh thân nàng làm cho nàng có chút mơ mơ hồ hồ.
“Xem ra là thê chủ không có kinh nghiệm, ngày khác hầu thân sẽ tìm thêm sách cho thê chủ.”
Hắn nói dối không chớp mắt.
Một tay khác của hắn cũng không rảnh rỗi như có như không trêu chọc xương bướm và hõm eo của nàng.
“Thật kỳ quái…” Một đêm kia nàng ý thức mơ hồ, nhưng hiện tại nàng có thể cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ.
Nàng nhìn hắn, hắn vẫn thanh tâm quả dục, chỉ duy nhất lúc cùng nàng đạt tới đỉnh, thì mới lộ ra chút biểu tình vui sướиɠ.
Đương nhiên, cuối cùng nàng hô hấp dồn dập lắc đầu nói không cần học cái này.
Nhưng có vẻ chính quân của nàng chưa thỏa mãn.
“Nữ quân thật sự có chút nhu nhược, không phải nói nữ tử nên đầu đội trời chân đạp đất sao?”