Tình Nhân Dự Bị

Chương 27

Mùa hè năm đó, Lưu Minh Dương vừa vào phòng đã trừng mắt.

Hai tay Vương Gia Hành bị khóa lại bằng còng, áo bị tuột đến cổ tay, bị còng tay ngăn lại, người không biết còn tưởng cậu đang sờ ngực Đinh Thiệu, Lưu Minh Dương vừa nhìn đã biết, bên trong khóa gì, vừa cử động một cái dây xích liền kêu leng keng. Một cái váy nữ trên sàn, cũng không biết là của ai, Vương Gia Hành đang trần chuồng ngồi trên người Đinh Thiệu, Đinh Thiệu đã cởϊ qυầи lộ ra phân thân chôn trong hậu huyệt của Vương Gia Hành nhún nhún “Búp bê của tôi, đến bây giờ cậu vẫn không biết sai chỗ nào phải không? Cậu nghe cho rõ đây, chỉ có tôi nói không cần cậu, cậu mới có thể rời đi, cũng chỉ có tôi nói người khác có thể đυ.ng vào cậu, mới có thể bị người khác thượng, tự tiện muốn tự do, cậu có tự do sao? Cậu muốn điên phải không? Nằm mơ đi!”

Lưu Minh Dương cười ha hả “Nói thật hả?” Làm Đinh Thiệu và Vương Gia Hành sợ chết khϊếp, Vương Gia Hành không biết nên trốn đi đâu, bật dậy, còng tay lại kéo cậu trở về.

Đinh Thiệu ai nha một tiếng, đỡ lấy eo Vương Gia Hành “Đừng lộn xộn.” sau đó hỏi Lưu Minh Dương “Sao cậu lại đến vậy?”

“Tôi á hả, sợ cậu hủy thi diệt tích, sao nào? Bảo bối của cậu không nghe lời à? Dùng chỗ của tôi để dạy dỗ người của cậu, có phải cũng phải cho tôi hưởng chút lợi lộc không?” Lưu Minh Dương đi đến bên sofa, dùng tay đỡ mặt Vương Gia Hành, Vương Gia Hành khó chịu quay qua một bên, không để hắn nhìn, Lưu Minh Dương cười khỏi Đinh Thiệu “Cậu nói thật à? Chỉ cần cậu đồng ý, là người khác có thể thượng? Kể cả tôi?”

Trong lòng Đinh Thiệu vô cùng khó chịu, lại không thể nói vừa rồi là tôi nói đùa, quẹt miệng nói “Tùy!”

Nói xong hắn liền hối hận. Vương Gia Hành sợ hãi, mở to mắt nhìn hắn, không thể tin được toàn thân run rẩy, lắc lắc đầu ý tứ rõ ràng “Đừng”, trong lòng Đinh Thiệu run lên, Vương Gia Hành là quá kinh hãi rồi sao? Đinh Thiệu có thể cảm nhận được hậu huyệt của cậu co rút.

Vương Gia Hành mở miệng vừa muốn nói gì, tay Lưu Minh Dương đã lướt qua miệng cậu, Vương Gia Hành vẫn còn nhớ chuyện Trần Sinh nhét tay vào miệng cậu, cắn chặt miệng, không cho Lưu Minh Dương đưa vào, Lưu Minh Dương cũng không để ý, chuyển sang bóp ngực Vương Gia Hành, cầm KY bên cạnh, bóp ra tay, xoa lên hậu huyệt của Vương Gia Hành, chen một ngón tay vào, vừa mở rộng vừa hất cằm về phía thuốc bên cạnh KY “Đinh Thiệu, cậu thật đúng là không thú vị chút nào, vậy mà lại dùng thuốc.”

Phía dưới của Đinh Thiệu vừa rồi lúc Lưu Minh Dương tiến vào liền mềm đi, nghe hắn đả kích, giả bộ đẩy đẩy vào trong nói “Lưu Minh Dương, cậu muốn chơi thì đợi tôi xong đã, đừng có chen vào góp vui.”

Lưu Minh Dương lại chen thêm một ngón tay “Nhưng tôi không đợi được nữa rồi.” Vừa nhanh chóng di chuyển ngón tay vừa hỏi hắn “Trên người cậu có chuyện gì vậy, đâu ra nhiều dấu răng thế?”

Tối hôm trước, Vương Gia hành cầu xin Đinh Thiệu thế nào cũng vô ích, quýnh lên cắn mạnh lên cánh tay và bả vai của Đinh Thiệu, cắn đến răng sắp văng ra, Đinh Thiệu vẫn đang làm gì thì làm đó.

Đinh Thiệu ngượng ngùng không nói gì, hắn không dám nhìn Vương Gia Hành, sợ gặp phải ánh mắt cầu cứu kia, cũng không muốn nhìn Lưu Minh Dương, sợ mình không nhìn được mà đánh lên cái mặt vô sỉ đó, nhìn ra nơi khác.

Lưu Minh Dương kéo khóa quần “Tôi báo thù cho cậu.” Nhìn Đinh Thiệu, há miệng cắn lên vai Vương Gia Hành.

“A ~ a~~~~~~~ a, a, a, a…” Vương Gia Hành liên tục kêu thảm.

Thời điểm cắn lên vai Vương Gia Hành, Lưu Minh Dương động thân xông vào, vừa vào được một nửa, tiếng kêu của Vương Gia Hành liền trở nên thê thảm, Lưu Minh Dương lấy tay vuốt vuốt mông Vương Gia Hành “Thả lỏng, thả lỏng, Vương Gia Hành, nếu không cậu sẽ chảy máu, gần đây không có bệnh viện.” Lưu Minh Dương vừa nói vừa nói với Vương Gia Hành, vừa nhìn Đinh Thiệu.

Cổ Đinh Thiệu nghẹn lại, cơ thịt trên mặt động đậy, trợn mắt nhìn, hét lớn với Lưu Minh Dương “Cậu con mẹ nó ngu vl hả? Muốn làm cậu ấy chết hả? Muôn làm, dùng bên trên, chen xuống dưới làm gì?”

Lưu Minh Dương biết hắn để ý không phải là nên trên hay bên dưới “Có bản lĩnh thì cậu dùng bên trên đi, tôi sợ cậu ấy cắn đứt tôi đó!”

Bên dưới nhô lên, phân thân lại đẩy vào thêm một phần “Ha ~ ha ~ a ~~ a ~~” Vương Gia Hành nước mắt giàn dụa, đau đến hít một hơi.

Ba người chen chúc trên một cái giường, có chút chật chội.

Đinh Thiệu tắm xong đi ra, thấy Lưu Minh Dương đang ôm hôn Vương Gia Hành, Vương Gia Hành nằm nghiêng, bóng lưng gầy yếu đến đáng thương, vì quá gầy, phần eo và hông chênh lệch rất lớn, lưng nhẵn bóng, cánh tay của Lưu Minh Dương khoác lên eo Vương Gia Hành, tay đưa về phía mông, ngón trỏ tiến vào, Vương Gia Hành “Ách ~” một tiếng, Đinh Thiệu cảm thấy phía dưới của mình lại trướng lên rồi, cũng không biết là giọng của Vương Gia Hành quá mê hoặc hay là thuốc vẫn chưa hết tác dụng, cứ tiếp tục như vậy, không thành cầm thú không được mất.

Lưu Minh Dương cũng động tình, hạ thân cọ vào của Vương Gia Hành, răng cắn môi cậu, nhân lúc cậu há miệng liền với lưỡi vào, đẩy đẩy đầu lưỡi của Vương Gia Hành, liếʍ dọc lưỡi cậu từ trong ra ngoài. Vương Gia Hành đang nhắm mắt ngủ, một đêm không ngủ, cậu buồn ngủ chết mất, vốn không muốn để ý, nhưng bị Lưu Minh Dương liếʍ cho khó chịu, nhắm mắt ngửa đầu ra sau, vặn vặn eo, muốn thoát khỏi Lưu Minh Dương.

“Đáng yêu quá!” Lưu Minh Dương rời khỏi miệng Vương Gia Hành, lè lưỡi liếʍ cổ cậu.

Đinh Thiệu lên giường, cũng vươn ngón cái thăm dò hậu huyệt của Vương Gia Hành.

Lưu Minh Dương nhìn hắn, cười thâm ý “Phía sau ẩm ướt quá nhỉ.”

Đinh Thiệu gật đầu “Ờ, sáng sớm nào ngủ dậy, phía sau cậu ấy cũng đều rất ẩm ướt.”

“Thật à? Không phải là viêm kết tràng đấy chứ?”

“Đừng có dọa cậu ấy, không sao, là dịch ruột non bình thường thôi, lần trước sau khi làm xong, tôi vừa rút ra, liền kéo ra rất nhiều, tôi còn cho rằng là của tôi, kết quả đều là dịch trong suốt, là của cậu ấy.”

“Thật hả? Cực phẩm!” Lưu Minh Dương hưng phấn đến mức ôm Vương Gia Hành hôn mạnh, chặn miệng cậu không một kẽ hở, rút tay ra nhấc chân Vương Gia Hành lên muốn tiến vào, Đinh Thiệu lại nhanh hơn một bước, thời điểm hắn rút tay ra, phân thân đã đâm vào trong.

“Ách ư ~~ a ~” Vương Gia Hành khó chịu lắc lư, phân thân của Đinh Thiệu tiến vào, ngón tay lại không rút ra, di chuyển dọc theo phân thân mình.

Lưu Minh Dương trừng hắn một cái “Cậu đúng là biết tận dụng mọi thứ, chỉ biết chiếm tiện nghi, nếu cậu không phát tài thì chỉ là mạng không tốt thôi.”

“Cậu còn chưa làm đủ à? Nửa sau đêm qua chỉ mình cậu bận rộn.”

Lưu Minh Dương hất mặt, đêm qua lúc hắn động tình, thấp giọng thủ thỉ bên tai Vương Gia Hành “Vương Gia Hành, tôi đã muốn cậu ba năm, muốn cậu muốn chết.”

Vừa ngẩng đầu đã gặp phải ánh mắt lóe sáng của Đinh Thiệu, hắn hơi ngại ngùng “Tôi không có ý làm xà beng đâu, năm cậu ấy thi lại có tới nhà tôi, bà nội tôi là vợ của thầy bố cậu ấy.”

Đinh Thiệu nhướn mày, hắn còn không biết có quan hệ này, hắn còn cho rằng Lưu Minh Dương đối với Vương Gia hành là nhất thời hiếu kỳ. Sau đó, Vương Gia Hành hôn mê hai lần, Lưu Minh Dương nói vô vị, cho Vương Gia Hành uống thuốc, kết quả vẫn là hạnh hạ đến khi trời sáng, Đinh Thiệu thấy hắn làm không giống chơi thật, cũng chỉ là lên giường mà thôi, yên tâm đi ngủ.

Lưu Minh Dương thấy Đinh Thiệu mân mê bên trong, do dự một chút, vẫn là không cưỡng được sự hấp dẫn, nhấc hai chân Vương Gia Hành lên, cũng nhét phân thân của mình vào.

“A ~~ a ~~ a ~~ a ~~” Trong tiếng kêu thảm, một ngày ác mộng của Vương Gia Hành lại bắt đầu.

Lưu Minh Dương và Đinh Thiệu ăn ý lên xuống chạy nước rút bên trong, Vương Gia Hành chịu đựng va chạm tần suất cao lại không kêu được thành tiếng, đầu lưỡi bị Lưu Minh Dương quấn lấy, trên cổ bị Đinh Thiệu mυ'ŧ, muốn khóc cũng chẳng còn nước mắt mà chảy, trong lòng xót xa ai thấu.

Lưu Minh Dương và Đinh Thiệu so xem ai lâu hơn, tiếng nức nở của Vương Gia Hành giống như thuốc kí©ɧ ɖụ©, nghe vào tai, chỉ muốn xâm phạm cậu thêm, cuối cùng Lưu Minh Dương cũng không so được với Đinh Thiệu, bắn trước, thấy bản mặt đắc ý của Đinh Thiệu, hận không thể đấm cho một đấm.

Đinh Thiệu xoay người để Vương Gia Hành nằm lên người mình, hai người đều ngửa mặt lên trần, mượn thể trọng của Vương Gia Hành, đâm khiến Vương Gia hành không ngừng rêи ɾỉ “Ư ~ Ư ~ ô ô ô ô”

Lưu Minh Dương thở dài “Aiz, đừng khóc nữa, Vương Gia Hành cậu cũng phối hợp một chút, bớt chịu tội một chút không phải sao?”

Lưu Minh Dương để Đinh Thiệu tách chân Vương Gia Hành ra giống như con ếch, còn mình hơi gục xuống ngực cậu cắn hạt đậu. Ngực Vương Gia Hành bị hai người bọn họ thay phiên cắn phá, nước bọt dính dính, đau đến hít thở nặng nề.

Tay Lưu Minh Dương còn chưa chạm vào phần thân của Vương Gia Hành, đã nghe thấy Đinh Thiệu phía dưới thoải mái thở dốc “Ha ~ ha ~ a ~~”

“Cậu sao thế? Bị đè còn sướиɠ vậy sao?” Lưu Minh Dương cố ý chọc giận Đinh Thiệu.

Đinh Thiệu đang chịu thể trọng của Vương Gia Hành, nhưng hắn chỉ cảm thấy sướиɠ “Cậu không biết, phía sau của cậu ấy, biết co rút, bọc tôi rất chặt, khép lại như cái miệng vậy đó, hút tôi rất sướиɠ.”

Thấy bộ dạng dục tiên dục tử của Đinh Thiệu, trong miệng Lưu Minh Dương chua chua “Cậu ấy thế là xấu bụng đó, muốn để chậu bắn nhanh, cậu nhanh bắn đi.”

Đinh Thiệu hét lên một tiếng, một dòng nước bắn vào cơ thể Vương Gia Hành, nóng khiến cậu khẽ run rẩy.

Lưu Minh Dương ôm Vương Gia Hành ngồi dậy, kéo hạ thể của cậu khỏi phân thân của Đinh Thiệu, đặt lên phân thân mình “Nào, bảo bối, hút một chút nào, để tôi cũng cảm nhận một chút nào.”

Vương Gia Hành mở to mắt thất thần, khóc không ra nước mắt, cậu không hiểu sao mình lại chọc đến hai ma đầu này.

“Không vui sướиɠ sao? Không được, cậu làm Đinh Thiệu sướиɠ rồi, tôi cũng muốn.” Một tay Lưu Minh Dương ôm Vương Gia Hành một tay nhéo đầu ti cậu “Mau!”

Đinh Thiệu ngồi dậy “Cậu đừng làm khó cậu ấy nữa, bận rộn suốt, mệt muốn chết rồi.”

“Không được.”

Đinh Thiệu thở dài, ôm lấy Vương Gia Hành từ phía sau, nói với Lưu Minh Dương “Cậu đứng dậy.”

Hai người Đinh Thiệu và lưu Minh Dương đứng trên giường, Lưu Minh Dương cầm hai chân Vương Gia Hành di chuyển trong hậu huyệt của cậu, một tay Đinh Thiệu ôm ngực Vương Gia Hành, một tay tuốt tính khí cậu, thỉnh thoảng thay đổi thủ pháp vặn vặn như vặn đinh vít “Xem nào, sữa chảy ra rồi.” Khi dịch của Vương Gia Hành bị ép ra, trong hậu huyệt cũng co rút từng trận, kẹp Lưu Minh Dương phải kêu lên, khuấy động, bắn toàn bộ tinh hoa vào cơ thể Vương Gia Hành.