Editor: bownee00world
Lâm Tiếu Khước bỗng cảm thấy hơi xấu hổ, cầm lấy điểm tâm và nhét vào miệng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, y không hề cáu kỉnh.
"Sơn Hưu, ngươi vừa nói hoàng hậu nương nương mời ta dự tiệc sao?"
Sơn Hưu nói lại lần nữa, lần này Lâm Tiếu Khước nghe lọt tai.
Lâm Tiếu Khước không sợ hoàng hậu hay thái tử, nhưng lại có chút sợ hoàng đế.
Trước mặt hoàng hậu và thái tử, Lâm Tiếu Khước có thể cảm nhận mình được yêu thương như một con người. Mặc dù sau này hoàng hậu xa lánh y nhưng phần tình cảm tương đối công bằng này vẫn không thay đổi.
Tuy nhiên, ở trước mặt hoàng đế, Lâm Tiếu Khước luôn có cảm giác ánh mắt của hoàng đế nhìn y như nhìn một vật trang trí.
Không chỉ nhìn Lâm Tiếu Khước, ngoại trừ người kế vị, hoàng đế còn nhìn những người khác với ánh mắt như nhìn một vật trang trí đẹp đẽ hoặc là một nô ɭệ bị giẫm đạp dưới chân.
Sự vô tình và tàn khốc, không coi con người là con người của hoàng đế khiến Lâm Tiếu Khước e ngại.
Hoàng đế Tiêu Quyện là người thống trị tối cao của thế giới này, trong tay nắm quyền thế tối thượng, vận mệnh của rất nhiều người phụ thuộc vào một ý niệm trong đầu hoàng đế.
Trong mắt hoàng đế, thưởng thức vật trang trí hay đập vỡ để tạo âm thanh, giữ lại nô ɭệ tiếp tục hầu hạ hay thẳng tay chém đầu, có lẽ cũng tùy theo ý thích.
***Đọc tại Truyện HD để cập nhật chương mới nhanh nhất***
Chạng vạng.
Cung điện của hoàng hậu đã thắp sáng đèn l*иg.
Thái tử Tiêu Phù Đồ đến sớm hơn Lâm Tiếu Khước, đang trò chuyện với hoàng hậu vài việc trong nhà.
Thấy Lâm Tiếu Khước đến, mặc dù ngoài miệng Tiêu Phù Đồ vẫn nói mấy chuyện vặt vãnh thường ngày để làm mẫu hậu vui nhưng ánh mắt sớm đã dính chặt lên người Lâm Tiếu Khước.
Hoàng hậu Sở Từ Chiêu nắm chặt khăn gấm trong tay, mặc dù vẫn mỉm cười nghe thái tử nói chuyện nhưng tâm trí sớm đã không còn ở trong lời nói của thái tử nữa.
Lâm Tiếu Khước lần lượt hành lễ.
"Thỉnh nương nương, điện hạ an."
Sở Từ Chiêu lên tiếng, "Sao lại khách khí như vậy, chỉ là gia yến, không cần đa lễ."
Lâm Tiếu Khước vâng dạ một tiếng rồi ngồi vào chỗ.
Không hiểu sao mà yến tiệc hôm nay không lớn, chỉ có một bàn và bốn ghế, đúng như lời hoàng hậu nói, đây chỉ là gia yến.
Sở Từ Chiêu hơi rũ mắt, nắm chặt khăn tay, hắn không thể để lộ sự khác thường. Cho dù chỉ cần ngước mắt lên là có thể nhìn thấy Lâm Tiếu Khước, Sở Từ Chiêu cũng không thể để bản thân làm vậy.
Nghe thấy những lời quan tâm của thái tử với Lâm Tiếu Khước, Sở Từ Chiêu nghĩ bụng, hắn hỏi thăm vài câu cũng không có vẻ gì là kỳ quái.
Mục đích của bữa tối lần này là để nói với bệ hạ và thái tử rằng hắn không còn quan tâm đến chuyện của quá khứ. Sau này hắn vẫn sẽ quan tâm Khϊếp Ngọc Nan, đối xử với Khϊếp Ngọc Nan giống như thời niên thiếu.
Thời niên thiếu của Khϊếp Ngọc Nan, Sở Từ Chiêu đã yêu thương Khϊếp Ngọc Nan như một đứa trẻ.
Cũng không biết từ khi nào Khϊếp Ngọc Nan đã lớn lên và câu mất trái tim của thái tử, khiến Sở Từ Chiêu không thể làm ngơ cảm giác khác thường trong lòng.
Để tránh nghi ngờ, Sở Từ Chiêu mượn chuyện của thái tử mà hợp lý hóa việc tách hai người ra, không ai có thể nói hành động của Sở Từ Chiêu không đúng.
Mặc dù Sở Từ Chiêu nói Khϊếp Ngọc Nan câu dẫn thái tử nhưng chính hắn cũng không rõ, rốt cuộc có phải là trái tim của mình cũng bị câu mất nên mới cố ý oán trách Khϊếp Ngọc Nan hay không.
Sở Từ Chiêu chỉ sợ, sợ nếu như sự khác thường trong lòng bị người khác phát hiện, đến lúc đó không chỉ ảnh hưởng đến bản thân mà còn ảnh hưởng đến thái tử và Khϊếp Ngọc Nan.
Vậy nên, hắn không thể.
Hắn đã gả cho hoàng đế, cho dù hoàng đế có bao nhiêu thê thϊếp hay sủng cơ, cho dù hoàng đế có đối xử tốt với hắn hay không, hắn cũng là thê nô của hoàng đế, là vật sở hữu của hoàng đế.
Có đôi khi Sở Từ Chiêu nghĩ, có phải lý do Tiêu Quyện thích ca nhi nhưng không thích nữ nhân là vì địa vị của ca nhi thấp nhất hay không.
Nữ nhân gả vào vẫn là thê tử, có các quyền của thê tử. Còn ca nhi gả vào chỉ có thể là thê nô, là thê tử, thậm chí còn là nô ɭệ.
Trở thành hoàng hậu của Tiêu Quyện, sinh thái tử cho Tiêu Quyện, cho dù không có cái gì gọi là tình yêu nam nữ với Tiêu Quyện, Sở Từ Chiêu vẫn có chút hiểu biết về Tiêu Quyện.
Sở Từ Chiêu nghĩ, có lẽ trên đời này sẽ không có ai ngạo mạn hơn Tiêu Quyện.
Tiêu Quyện là nhi tử của tiên hoàng, là đứa con duy nhất mà tiên hoàng có được ở tuổi xế chiều. Tiên hoàng nâng niu trong lòng bàn tay lại sợ nát, ngậm trong miệng lại sợ tan. Trước mặt Tiêu Quyện, tiên hoàng không những không còn giữ vẻ uy nghiêm của hoàng đế mà thậm chí còn cố gắng lấy lòng nhi tử của mình.
Cung yến năm đó, Tiêu Quyện chỉ vì khen Sở Từ Chiêu một câu vu vơ mà tiên hoàng đã hạ chỉ ngay tại chỗ, thậm chí còn muốn đóng gói toàn bộ ca nhi và nữ nhi của Sở gia vào hậu cung của Tiêu Quyện.