Cô nhìn thấy một số hình ảnh, trong hình ảnh, một người phụ nữ mang thai vẻ mặt lấy lòng mở miệng với bà lão: "Mẹ, con đi làm, mẹ nhớ thường xuyên thay bỉm cho Đồng Đồng, thời tiết dạo này nóng lắm, đừng để mông con bé bị hăm đỏ.”
Bà lão tỏ vẻ không kiên nhẫn: "Biết rồi biết rồi, nói đi nói lại, phiền chết đi được, mỗi ngày tôi đổi cho nó mười lần, ai mà biết tại sao mông nó vẫn bị đỏ, mấy đứa nhóc nhà người khác dễ chăm bao nhiêu, chỉ có nó là yếu đuối.”
Người phụ nữ muốn nói rồi lại thôi, mẹ chồng đến đã rất không tình nguyện đến giúp cô ấy chăm con, cô ấy nói thêm mẹ chồng cũng không vui, nhưng con gái…
Dù sao Đồng Đồng cũng là cháu gái ruột, dù không thích thế nào, bà ta cũng phải đối tốt với con bé chút chứ... Thế nên cuối cùng, cô ấy chỉ mím chặt môi, khom lưng hôn lên má con gái sau đó ra ngoài đi làm.
Người phụ nữ vừa đi, vẻ mặt bà lão liền thay đổi, nhéo một cái vào chân cô bé: "Cái thứ lỗ vốn, cái đồ yếu đuối, thời trước kia của bọn tao làm gì có bỉm, dùng tã vải cũng vẫn trưởng thành bình thường đấy thôi, xem cái con mẹ phá của của mày kia, không biết tiết kiệm gì cả.”
Đồng Đồng mếu máo nhỏ giọng khóc, cô bé đã hai tuổi, đã lờ mờ hiểu chuyện rồi, cô bé biết không được khóc lớn, nếu khóc lớn bà nội sẽ đánh càng đau hơn.
Có người đến gõ cửa, bà lão lập tức đi vào phòng lấy chỗ bỉm mình tích góp từng tí một, sau đó, có một người phụ nữ khác đến mua bỉm từ tay bà ta...
Bà lão không muốn con dâu quản mình, cho nên chuyện chăm sóc cháu gái cũng không cho con dâu nhúng tay vào, mà người con dâu kia lại đang mang thai sắp sinh.
Rất nhanh sẽ phải chăm sóc một đứa nhóc khác, không thể phân thân chăm soc con gái lớn, thấy đứa nhỏ không túm quần, cũng không kêu ngứa mông hay gì khác, cô ấy liền nghĩ rằng mẹ chồng chăm sóc tốt.
Nhưng hình ảnh vừa thay đổi, người phụ nữ vẫn chưa xong cữ, con gái lớn đột nhiên sốt cao, cơ thể nhỏ bé co quắp lại, đưa vào bệnh viện kiểm tra, phát hiện toàn bộ mông con bé đều đã thối rữa, bị nhiễm trùng mưng mủ rất nghiêm trọng, rất nhanh được vào phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng vẫn quá muộn, ở trong phòng chăm sóc đặc biệt vài ngày thì mất.
Mà người mẹ mất con gái, suy sụp khóc lớn...
"Tinh."
Thang máy đến nơi thì phát ra âm thanh, chấm dứt hình ảnh.
Thang máy tới tầng một mở cửa, bà lão đẩy xe đi ra ngoài, miệng còn lẩm bẩm: "Cái đồ lỗ vốn, đợi lát nữa bà nội luyện múa, mày không được khóc, có nghe chưa, nếu mày dám khóc, tao xé nát miệng mày!”
Nam Tinh vịn vào vách tường bên trong thang máy, mồ hôi lạnh của cô chảy như thác.
Đầu váng mắt hoa như muốn ngất đi, lúc cô mơ màng, một cô gái đi vào thang máy, phát hiện sự khác thường của cô thì quan tâm hỏi: "Chị ơi, chị không sao chứ, chị làm sao vậy, có phải hạ đường huyết hay không, em có đường, em có đường, chị ăn một viên đi.”
Nam Tinh gật gật đầu, hiện tại cô thật sự rất choáng váng, cnhận viên đường cô gái đưa tới, hương vị ngọt ngào lan tràn trong miệng, cô cảm thấy tốt hơn nhiều.
Cô nhìn về phía cô gái rồi nói lời cảm ơn, sau đó ra khỏi thang máy.
Nam Tinh còn buồn bực vừa rồi là chuyện gì đã xảy ra, vì sao cô lại nhìn thấy hình ảnh cuộc sống của hai bà cháu kia, thậm chí là tương lai, nhưng nhìn cô gái kia thì lại không thấy.
Chỉ vừa nghĩ lại chuyện vừa nãy, trước mắt cô liền xuất hiện hình ảnh, cô gái ở dưới đèn bàn khổ sở học hành, tiếng viết chữ phát ra âm thanh, ngay sau đó trước mắt cô tối sầm lại.