Sau Khi Vấy Bẩn Nam Thần Cùng Bàn

Chương 5.1: Bị thấy

Sơ Nhiễm chậm rãi mở mắt, phát hiện mình đang bị một người đàn ông không rõ mặt mày đè ở dưới người, không khỏi kinh hoảng muốn chạy trốn, thân thể lại bị bàn tay của hắn ta ấn chặt, không thể động đậy.

"Ối á~~ anh là ai..."

"Hừ..." Đối phương cười lạnh một tiếng, không có ý định trả lời cô, một tay cầm chặt bầu vυ' cô, thỏa thê vuốt ve, tay kia thì đẩy chân cô ra, ấn lên đài hoa, vật nam tính thô đen sưng lên, chen lấn trong khe thịt ướŧ áŧ hồng non, sau một lúc cọ xát thì tìm được lối vào chính xác, cắm vào "Phụt ——" một tiếng.

"Ôi…đừng mà... Ưm a ~~" Tầng tầng thịt non bị gạt mở, qυყ đầυ cực đại thọc tới hoa tâm, bắt đầu nhanh chóng ra vào, Sơ Nhiễm bị chọc vào đến mê loạn linh hồn, thịt huyệt co rút nhanh, cô nỗ lực mở to mắt, rồi lại mãi không thấy rõ diện mạo của người đàn ông, chỉ thấy được da thịt màu lúa mạch cùng cơ bụng lồi lên, đây hình như là...

"Ưm a a ~~ sắp ra rồi..." Dưới va chạm kịch liệt của bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© hai bên, cô nghênh đón cao trào, một chất lỏng dinh dính phun ra tung toé, mùi da^ʍ dậy lên bốn phía, nhẹ giọng kêu ra tên của người trước mắt: "Kỳ Tấn..."

Một tiếng nhạc quen thuộc vọng vào trong tai, Sơ Nhiễm đột nhiên ngồi dậy, nhìn qua phòng ngủ quen thuộc, cả buổi mới phản ứng được, mình vậy mà lại mộng xuân, đối tượng còn là Diêm Vương mặt lạnh kia nữa...

Gần đây thật sự là chưa được thỏa mãn du͙© vọиɠ, hay là vì đến thời kỳ rụng trứng nhỉ? Cô thở dài, ấn tắt chuông báo điện thoại, xốc chăn lên, sau khi đi được hai bước thì cắn môi, sờ lên bụng dưới đau xót căng cứng, làm sao bây giờ, vẫn còn hơi muốn.

Giao chiến với nội tâm một hồi, Sơ Nhiễm quyết định cho mình mười phút, cô mở tủ đầu giường ra, lấy trứng rung.

Nhìn xuống quả cầu nhỏ tròn vo trắng nõn trong tay, cô thè lưỡi ra liếʍ môi khẽ cười, đệm gối đầu ở dưới mông, cởϊ qυầи lót còn hơi ẩm ướt, tách hai chân ra, nhấn chốt mở, đè vật nhỏ đang rung dữ dội lên trên âʍ ѵậŧ.

"Ôi ưm…á..." Âʍ ѵậŧ bị trứng rung kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt, kɧoáı ©ảʍ tăng vọt, thân thể cô gần như nhũn ra trong chớp mắt, rũ rượi ngã xuống giường, vòng eo vặn vẹo, ngón chân cuộn chặt, há miệng nhỏ giọng ngâm nga.

Cánh hoa mấp máy co rút lại, giống như cái miệng nhỏ nhắn của trẻ con, phun chất mật ra bên ngoài, dưới ánh sáng chiếu rọi, lỗ thịt mang màu sắc xinh đẹp, ẩm ướt dẻo mềm, cô sẽ nhanh chóng không còn thoả mãn với chút tác động này, giật quai áo một bên xuống, nắm bầu vυ' còn đang trong giai đoạn phổng phao, nhẹ nhàng xoa bóp, tự an ủi thật sự rất thoải mái...

Trong đầu bỗng nhiên nhảy ra mấy vấn đề, nếu như cầm chặt bầu thịt này chính là bàn tay của thiếu niên kia, hình ảnh sẽ là như thế nào? Cậu ta sẽ nặn bầu vυ' của mình ra các loại hình dạng sao?

Theo tiết tấu rung động lắc lư của trứng rung, nước da^ʍ không ngừng tiết ra, lỗ nhỏ dần dần co lại, sắc mặt Sơ Nhiễm ửng hồng, hai mắt mờ mịt, chẳng quan tâm nghĩ ngợi nữa, cô khó có thể khống chế sự run rẩy, nghênh đón lần cao trào thứ hai.

Nhìn qua sợi nước dính liền giữa gối đầu và huyệt nhỏ, cô lấy khăn giấy chà lau, không ngừng ổn định nhịp thở.

"Nhiễm Nhiễm, đã làm xong bữa sáng, đừng nằm ỳ nữa nếu không sẽ đi học muộn đấy..." Bên ngoài truyền đến thanh âm của mẹ.

"Vâng mẹ, con tới ngay đây ——" Sơ Nhiễm đáp, thời gian cấp bách, cô tiện tay lấy một chiếc qυầи ɭóŧ ra từ trong tủ đồ, dùng tốc độ nhanh nhất mặc xong, lại mặc áo sơmi cùng váy đồng phục vào, ra khỏi phòng, tay xách cặp sách hơi hơi run run, hai chân cũng yếu đuối mất sức sau hai lần cao trào, lảo đảo bước đi.

Lần sau vẫn làm chuyện này vào buổi tối thôi, miễn cho vừa sáng ra đã luống cuống tay chân, cô bất đắc dĩ nhắc nhở bản thân.