Sau Khi Vấy Bẩn Nam Thần Cùng Bàn

Chương 5.2: Bị thấy hết

Sau khi tới phòng học, theo thường lệ Sơ Nhiễm lại chào hỏi mấy người bạn thân quen, nói chuyện phiếm vài câu, rồi bắt đầu ai làm việc nấy, vừa mới lấy quyển vở bài tập ra từ trong cặp, một bóng người cao lớn bước tới, là Kỳ Tấn.

"Buổi sáng tốt lành, bạn học Kỳ." Chỗ của Kỳ Tấn ở bên trong, Sơ Nhiễm đứng dậy chừa lối cho hắn, cũng chào hỏi một câu, lại chợt nhớ tới buổi sáng hôm nay lúc cô dùng công cụ tình thú tự an ủi, còn thuận tiện ý da^ʍ thân thể của hắn, dưới hai tầng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nước da^ʍ còn phun ra nhiều hơn so với thường ngày, không khỏi xấu hổ tim đập, âm thanh phát run.

Mấy lời của cô được phát âm kiều ngọt mềm yếu, cực kỳ giống cô gái nhỏ làm nũng với bạn trai, vô cùng gợϊ ɖụ©.

Đáng chết, tại sao mình có thể phát ra loại thanh âm này, lại mang cái bộ dạng nữ chính phim heo đến trường học rồi! Sơ Nhiễm thầm kêu không xong, thầm ôm vài phần may mắn "Kỳ Tấn là thần tiên, có điên mới để ý cô’, lặng lẽ ngước mắt, rồi lại sợ hãi phát hiện sau khi đối phương ngồi xuống, đang ghé mắt nhìn mình.

Kỳ Tấn nhìn thẳng cô gái nhỏ không hề chớp mắt, ánh mắt sắc bén, u ám, giống như hải dương trong đêm, sóng ngầm mãnh liệt, cực kỳ nguy hiểm, hơi đứng gần một chút cũng sẽ bị sóng lớn cuốn phăng.

Sơ Nhiễm chợt cảm thấy khó thở, ngượng ngùng không chịu nổi, như là tất cả bí mật trong đáy lòng đều bị đào ra trong vòng một giây, phơi bày dưới ban ngày ban mặt, không chỗ nào che giấu.

"Thực, thực xin lỗi..." Trong lòng không ngừng dâng lên chua xót, ánh mắt hơi mơ màng, cô cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói xin lỗi, cảm giác đối phương dời mắt đi chỗ khác, lấy sách ra từ trong ngăn kéo, bắt đầu bận làm chuyện khác.

Được rồi, cứ như vậy đi, sắp mất hết mặt mũi rồi, cô suy nghĩ vẻ khổ sở, lại đột nhiên nghe được phía bên phải truyền đến một câu.

"Giọng nói rất êm tai." Âm sắc trầm thấp khàn khàn, như cung ngọc chuyển động.

Sơ Nhiễm trố mắt hai giây, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng trong chốc lát, nghiêng đầu nhìn về phía thiếu niên, lúng ta lúng túng trả lời: "Cảm ơn..."

Khích lệ đến vội vàng không kịp chuẩn bị, cô không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ muốn lẳng lặng một mình.



Sau khi tan học, trong phòng vệ sinh nữ, Sơ Nhiễm đang nhìn qυầи ɭóŧ mình cởi ra, hoảng hốt hít ngược vào một hơi.

Buổi sáng quá gấp gáp, cô tiện tay móc một chiếc qυầи ɭóŧ từ tủ quần áo để mặc, quên mặc quần legging, hiện tại mới phát hiện mình lại đang mặc một chiếc qυầи ɭóŧ tình thú, hình dạng không khác với qυầи ɭóŧ tam giác bình thường, nhưng chất vải lại là trong suốt, không che được cái gì, chỗ che chắn cửa huyệt lại còn nứt ra một vết rách, khó trách lúc chen lấn trong xe buýt cùng với lúc đi lại đều cảm thấy lạnh lẽo...

Chết mất thôi! Sơ Nhiễm ra sức kéo thấp váy ngắn, hận không thể biến nó thành một chiếc quần dài, cô đi ra khỏi phòng với tâm trạng lo lắng không yên, nhỏ giọng kể chuyện này cho Phong Viện.

"Cái gì —— cậu thế mà..." Phong Viện vốn trừng mắt kinh ngạc không thôi, một lát sau lại lộ ra một nụ cười chờ mong, ghé tai Sơ Nhiễm hỏi: "Cậu được lắm, cậu vừa nói như vậy, tớ còn rất muốn nhìn thử xem chiếc quần kia hình dáng như thế nào, hẳn là mát lắm nhỉ."

"Mát cái con khỉ —— tớ đang nói nghiêm túc đấy..." Sơ Nhiễm dở khóc dở cười, kỳ thật cũng coi như không phải chuyện lớn gì, chỉ cần thời gian kế tiếp cô cẩn thận nhiều hơn chút, hạn chế đi lại là được.

Sống sót qua cả một ngày học tập buồn tẻ nặng nề, rốt cuộc nghênh đón thời khắc tan học, Sơ Nhiễm gần như dính trên ghế qua một ngày, vừa mới chuẩn bị thở ra một hơi, thu dọn đồ đạc rời trường học, rồi lại gặp phải một chuyện.

"Sơ Nhiễm, thật sự rất cảm ơn cậu, đồng ý đổi ca trực nhật với tớ, cuối tuần đến phiên cậu, tớ nhất định sẽ cẩn thận hoàn thành giúp cậu." Đột nhiên gặp Tiểu Mễ có người nhà nằm viện không cách nào trực nhật vui cười cầm chặt tay Sơ Nhiễm, hai mắt sáng lóng lánh.

"Không sao không saoo, lúc cậu đi học không phải cũng giúp đỡ tớ như vậy ư? Nhanh đi bệnh viện đi, hy vọng người nhà của cậu sớm ngày khôi phục ——" Sơ Nhiễm nhẹ nhàng đáp.

"Nhiễm Nhiễm, một mình cậu có thể chứ?" Phong Viện, người sớm đã hẹn gặp bạn trai Lục Minh Vũ hỏi cô.

"Không sao, cậu nhanh đi hẹn hò đi, dù sao thì sau khi tan học tất cả mọi người đều rời đi, tớ không cần quá lo lắng chuyện này, hôm nay việc cũng không nhiều mấy, có thể sớm trở về."

Sơ Nhiễm khoát tay, đưa mắt nhìn hai cô gái rời đi, lúc này mới nhìn xem nội dung quét dọn trong nhiệm vụ trực nhật hôm nay, mặt lộ vẻ ngượng nghịu, là lau trần nhà...

Hơn phân nửa học sinh và giáo viên đã rời đi, xung quanh vô cùng yên tĩnh, tà dương chiếu nghiêng vào phòng học, sáng tối đan xen, sắc màu ấm áp dễ chịu.

Sau khi Sơ Nhiễm lau sạch sẽ bảng đen, xác định trong phòng học không còn ai nữa, mới cẩn thận giẫm lên bàn học, mím môi ngẩng đầu, nâng cao cây chổi quét mạng nhện dính trên đèn huỳnh quang cùng trong góc trần nhà.

Cảm giác có một nắm bụi rơi vào mắt, cô khó chịu nhíu mày, nâng ống tay áo lên lau nhẹ khóe mắt, hai chân có chút đứng không vững, bàn học bắt đầu rung lắc dữ dội.

"Ối..." Xong rồi, mình có thể cứ thế té gãy cổ hay không?

Bàn học dưới chân bỗng nhiên đứng vững, không rung lắc nữa, hai chân cũng bị cái gì nhẹ nhàng đỡ lấy, Sơ Nhiễm hiếu kỳ mở mắt, đυ.ng vào một đôi đồng tử đen kịt đang ngước nhìn lên, trái tim lỡ nhịp, trong đầu trống rỗng, vì sao, vì sao Kỳ Tấn lại ở chỗ này! ?

Chưa từng nghĩ đến sẽ có người trở về, vì hạ thấp trọng tâm duy trì cân bằng, hai chân của cô giang rộng ra, váy đồng phục không dài, đứng ở góc độ này, cô khẳng định trăm phần trăm đối phương đã nhìn rõ mồn một phía dưới che cũng như không của bản thân!