Bảo Bối Mà Anh Luôn Cất Giữ

Chương 3.2: Vật nhỏ nói dối, phải nghiêm khắc trừng phạt (hơi H)

Cô đặt dưa hấu xuống, chạm vào bờ vai của anh: "Lăng... Chú, mệt thì về phòng nghỉ ngơi đi." Đôi mắt khép hờ của anh đột ngột mở ra, lòng bàn tay nóng bừng cầm lấy tay cô rồi đột ngột dùng sức kéo cô vào trong lòng anh.

Mùi hương nhàn nhạt quen thuộc trộn lẫn với mùi rượu thoang thoảng, Bối Duyệt hít sâu một hơi để nín thở vì không nỡ thở ra hơi thở của anh. Phần nhiều hơn chính là khó xử và căng thẳng, cô có thể cảm thấy hơi thở của anh càng ngày càng gần.

Phả vào bên tai của cô, ngưa ngứa.

"Gọi anh là cái gì?" Bàn tay anh khẽ vỗ về bên thắt lưng của cô, mơ hồ mang theo sự uy hϊếp: "Chú?"

Bối Duyệt làm ổ ở trong lòng của anh không thể động đậy, cũng không muốn di chuyển. Cô tìm một vị trí thoải mái, mặt khẽ cọ ở trong lòng anh: "Lăng Thanh Thầm."

Cằm Lăng Thanh Thầm chống trên đỉnh đầu của cô, ngửi mùi hương của cô mà khẽ ừ một tiếng ở trong cổ họng.

"Vật nhỏ nhẫn tâm... Lâu như vậy mà không đến, trốn anh, hửm?"

Người đàn ông già nhịn đến bứt rứt hung hăng vân vê vật nhỏ mềm mại trong lòng, cầm thứ đồ hung hăng càn quấy thô to dưới thân đâm lên trên mông của cô.

Bối Duyệt gần như không thể thở được, nhưng mà cô rất thích Lăng Thanh Thầm ôm cô một cách bá đạo như vậy. Để cô có thể cảm nhận được sự quan tâm của anh, chứ không phải tuỳ tiện đẩy ra.

Cảm giác vừa ngọt ngào vừa chua chát lan tràn ở trong trái tim cô, lời trong miệng cũng là nghĩ một đằng nói một nẻo: "Không có."

"Nói dối."

Bàn tay to lớn của anh dò xét tiến vào váy ngủ của cô: "Bé con nói dối... Phải nghiêm khắc trừng phạt..."

Ngón tay mang theo vết chai quanh quẩn ở bên eo cô, cuối cùng nhẫn tâm ra sức vuốt ve cô, giống như là muốn điên cuồng khảm cô vào trong cốt nhục.

"Đau..." Da thịt mềm mại của cô đã bị nhéo đỏ lên.

Lăng Thanh Thầm làm như không nghe thấy, anh ôm cô chặt đến mức cánh tay mạnh mẽ có lực của anh suýt nữa có thể bẻ gãy vòng eo mềm mại của cô. Bàn tay cũng càng ngày càng suồng sã, đi về phía trước ngực mềm mại.

Cái hôn nồng chay rơi ở trên cánh môi của cô, sau khi ra sức trằn trọc hôn mấy cái lại hung hăng cạy mở răng môi của cô, đầu lưỡi tuỳ tiện càn quét ở trong miệng của cô. Cuối cùng làm càn đủ rồi, mới hút đầu lưỡi của cô dịu dàng quấn quýt cùng một chỗ.

Nhưng bàn tay sờ ngực vẫn bá đạo như thế, nắm bầu vυ' mềm mại kia ở lòng bàn tay, xoa nắn vân vê hoàn toàn bằng trái tim của anh.

Dươиɠ ѵậŧ giữa háng càng ngày càng cứng, động tác đỉnh háng mạnh mẽ có lực theo chủ nhân mà đυ.ng vào kẽ mông của cô.

Bối Duyệt suýt nữa là cho rằng anh muốn cô ngay bây giờ.

Tuy nhiên, trong nháy mắt khi anh vén váy của cô lên, sự mê loạn ban đầu đột ngột biến mất.

Gậy thịt của anh vẫn cứng như vậy, hung hăng càn quấy nhô lên một cái lều cao cao ở trong quần. Có thể hình dung được anh phải nhịn khó chịu đến cỡ nào, nhưng anh buông cô ra, không hề đυ.ng vào cô thêm chút nào.

"Duyệt Duyệt, em lên lầu trước đi."

Hơi ấm trên bàn tay anh vẫn còn sót lại, đầṳ ѵú của cô bị anh sờ cứng rồi, còn đang nhô lên trong váy ngủ.

Huyệt nhỏ ướt sũng của cô, chỉ còn chờ gậy thịt của anh nhét vào người cô.

Lăng Thanh Thầm đối diện với ánh mắt mang theo trách cứ của cô, hầu kết bất lực mà lăn lên lộn xuống: "Cục cưng ngoan, em lên lầu trước đi."

"Em không." Vì sao lúc nào cũng đẩy em ra?

Cô dựa sát vào người anh, định chạm vào người anh.

Khi tay cô sắp đυ.ng vào đũng quần nhô lên cao của anh thì anh chặn tay cô lại.

"Em... Còn nhỏ, anh không thể..."

A... Thật sự không muốn giữ lại lời dặn dò một chút sao?

Cầu trân châu... Nhiều trân châu có thể giúp quyển sách này lên bảng sách mới, sẽ càng có nhiều đồng bọn nhỏ nhìn thấy đó...

Muah muah... Không dùng trân châu cũng lãng phí đó, ném cho ông chú kỳ quái để anh ta càng biếи ŧɦái hơn. (Sương mù... Sương mù dày đặc...)