"Duyệt Duyệt, để bát đó ngày mai dì rửa là được rồi." Lăng Nhiên ôm gối nằm trên sô pha tiến vào thời gian hiền giả*.
*Thời gian hiền giả: cũng thường ám chỉ cảm giác trống rỗng trong não sau khi một trạng thái hưng phấn nhất định kết thúc.
Bối Duyệt vẫn không ngừng động tác trong tay: "Tiện tay rửa rồi, không sao cả."
Cô lại tiện thể bổ một quả dưa, cầm hai cái thìa định để mỗi người nửa quả để khoét dưa ăn, nghĩ đến việc nửa đêm anh sẽ về, lại đặt non nửa quả dưa sang bên cạnh.
Ăn dưa xong, Bối Duyệt rửa tay định lo liệu vở trong cặp sách ra làm, nhưng lại bị Lăng Nhiên cướp lấy đặt sang bên cạnh: "Duyệt Duyệt ngoan của tớ, tha cho tớ đi, ngày mai là cuối tuần, đêm nay nhất định phải vui vẻ. Thời gian quý giá như vậy, làm sao có thể làm bài tập chứ, hửm?"
Dáng vẻ đau lòng nhức óc khiến cho Bối Duyệt không nhịn được cười.
"Vậy cậu muốn vui vẻ thế nào?"
"Chúng ta về phòng xem ảnh đi." Vẻ mặt Lăng Nhiên thần bí.
"Ảnh gì?" Bối Duyệt chẳng hiểu mô tê gì cả, làm sao xem một bộ phim mà dáng vẻ lại lén lén lút lút như vậy.
"Tương Tâm cho đó." Tương Tâm, tai to mặt lớn trong lớp tự nhiên, trong tay nắm giữ đủ mọi nguồn tài nguyên bị giới hạn như tiểu thuyết, tranh châm biếm, phim điện ảnh,...
"Hả?" Cuối cùng Bối Duyệt cũng biết nguyên nhân cô ấy kích động như vậy, hóa ra là lôi kéo cô đi xem phim khiêu da^ʍ.
"Đừng chạy mà." Lăng Nhiên giữ chặt Bối Duyệt muốn chạy, Lăng Nhiên đè thấp giọng: "Nghe nói cảnh trong bộ phim này cực kỳ đẹp, xem đi, truyện khiêu da^ʍ còn không sợ mà lại sợ phim khiêu da^ʍ sao?"
Cô ấy đặt Bối Duyệt lên trên giường, mở máy tính ra, trong chốc lát căn phòng chỉ còn tiếng điều hoà không khí và tiếng khởi động máy tính.
Phim khiêu da^ʍ của Hàn Quốc quay rất có cảm giác, cốt truyện hay diễn xuất tinh tế tỉ mỉ. Hai người đều bị tình tiết bộ phim hấp dẫn, nhìn không chớp mắt. Bỗng nhiên ống kính xoay chuyển, nam chính tình yêu dồi dào giống như nổi điên mà đè lên trên người nữ chính, quần áo bị vứt lên trên sàn nhà từng cái một, chỉ còn dáng người lả lướt hấp dẫn của nữ chính lộ ra bên ngoài.
"Wow... Lộ như thế sao... Kí©ɧ ŧɧí©ɧ kí©ɧ ŧɧí©ɧ."
Chỉ chốc lát sau bờ mông khỏe mạnh hữu lực của nam chính cũng lộ ra bên trong ống kính, thân hình cường tráng hấp dẫn nằm ở trên người nữ chính điên cuồng đâm làm nữ chính. Thậm chí còn nắm lấy núʍ ѵú cực vểnh nhuốm màu tìиɧ ɖu͙© của nữ chính mà gặm cắn, âm thanh dính nhớp khiến hai cô gái cực kỳ lúng túng xấu hổ.
Cảnh quay da^ʍ mỹ lớn mật như thế khiến Lăng Nhiên, người từ trước đến nay luôn giỏi nói miệng mất can đảm, người ồn ào đòi xem cũng là cô ấy, người không chịu nổi cũng là cô ấy.
Sắc mặt Lăng Nhiên đỏ bừng như cà chua, bầu không khí xấu hổ lan tỏa ở giữa hai người. Bối Duyệt bất đắc dĩ bíp một tiếng tắt máy tính đi, ấn vào đầu Lăng Nhiên: "Cậu đó nha! Cũng biết xấu hổ hả?"
Lăng Nhiên giống như một con giun di chuyển vào trong chăn điều hòa mềm mại từng chút một, nói lầm bầm hai tiếng rồi chúi đầu vào trong.
Bối Duyệt sợ cô ấy xấu hổ, đá cô ấy một phát qua lớp chăn rồi thân thiết mà ra khỏi phòng.
Mặc dù Bối Duyệt dày dạn kinh nghiệm về chuyện này, nhưng trên má cũng phỉ một rặng mây đỏ. Cô vỗ vỗ khuôn mặt đang nóng lên, âm thầm đè nén sự kích động trong lòng.
Cô ngồi lên trên ghế sô-pha ở phòng khách dưới lầu, dường như chân còn hơi nhũn ra, mà cảm giác dính ướt trên qυầи ɭóŧ lại không biết gạt người. Cô của lúc này cực kỳ nhớ Lăng Thanh Thầm, nhớ cái hôn môi bá đạo không giống bình thường vào đêm đó của anh, nhớ sự vuốt ve vội vã trên người mình của anh, cảm giác chếnh choáng hơi say khiến hai người đều mê say.
Cái người đàn ông kia khiến cô bị hút vào, si mê tham luyến đặt người đàn ông ở trong lòng ngày đêm.
Lăng Thanh Thầm, ba của Lăng Nhiên.
Anh kết hôn sinh con sớm, tuổi ba mươi bảy phong nhã hào hoa, kiên trì tập luyện chú trọng bảo dưỡng hoàn toàn không giống người gần bốn mươi tuổi. Năm tháng không hề mang lại tang thương cho anh mà chỉ có sự thành thục và khí chất mê người.
"Duyệt Duyệt!" Lăng Nhiên đã bình tĩnh lại trên lầu cắt ngang suy nghĩ xa xôi của cô: "Cậu làm ổ dưới lầu để làm gì vậy?"
Cô ngẩng đầu trả lời: "Tớ viết bài một lát."
"Trời ơi, cậu thật nhàm chán."
"Chúng ta đã học 12 rồi." Bối Duyệt thản nhiên nói: "Cậu muốn lấy một tờ không?"
"Không cần, tớ rất mệt tớ muốn đi ngủ."
Cái đầu nhô ra ở cửa cầu thang lập tức rụt lại, lặng yên không một tiếng động.
Bối Duyệt lắc đầu: "Sâu lười nhỏ."
Dòng suy nghĩ hỗn loạn bị cắt ngang, cô dứt khoát quyết tâm làm đề một lúc. Khi huyền quan truyền đến tiếng vang, thì tờ đề cũng đã gần đến phần kết thúc, cô đang làm mấy câu hỏi phụ cuối cùng.
Đang nhíu mày suy nghĩ, nghe thấy tiếng vang ngẩng đầu đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Lăng Thanh Thầm.
Anh đang nâng tay kéo cà - vạt, cúc áo ở cổ áo đã bị mở ra hai nút, xương quai xanh như ẩn như hiện. Mang theo men say ngà ngà: "Dáng vẻ trăm đắng nghìn cay này, làm đề Olympic Toán học Quốc tế sao?"
Xem ra cũng không phải say hoàn toàn, vẫn có thể nói đùa.
Tâm trạng Bối Duyệt lại bị giọng nói hơi say của anh lay động, trên mặt lạnh nhạt trong lời nói lại có oán niệm sâu xa: "Không phải, là đề Cát Quân ra."
Trò cười rất lạnh lùng nhưng vẫn khiến anh khẽ cười ra tiếng.
Dây thanh quản bị đè xuống rất trầm, mạnh mẽ nện lên trên màng tai của Bối Duyệt, đập thẳng vào đáy lòng vẫn luôn run rẩy. Cô vốn tưởng rằng đêm nay không thể đợi anh về được, nhưng đã chờ được một niềm vui bất ngờ.
Cuối cùng anh ném cà vạt sang một bên, tóc bị làm cho hơi lộn xộn nhưng không hề ảnh hưởng đến sự quyến rũ của anh một chút nào.
"Làm sao mà khuya như vậy rồi vẫn chưa ngủ?" Nét mặt Lăng Thanh Thầm thoải mái, nhưng cũng âm thầm quan tâm tới cô.
Nhìn dáng vẻ cau mày cắn đầu bút của cô, rất là dễ thương.
"Vẫn còn hai câu nữa, vốn định làm cho xong." Mạch suy nghĩ bị xáo trộn, lại bị anh nhìn chằm chằm, cô cảm thấy mình sắp bốc cháy rồi.
Dứt khoát ném bút đi, đứng dậy đi bưng trà giải rượu đã chuẩn bị từ sớm cho anh.