Sau Khi Bị Phu Quân Vứt Bỏ

Chương 4.1

“Nhưng ta...ta chịu không nổi...”

“Thế này mà đã chịu không nổi à, phiền phức!” Sử Xuân Địch dùng ngón tay kẹp hai mảnh thịt môi âʍ ɦộ, hết kéo rồi lại xoa bóp, xoa đến mất lỗ huyệt thay đổi hình dạng, sau đó gã đưa hai ngón tay vào.

Ngón tay chạm vào côn ŧᏂịŧ của mình, kéo da^ʍ huyệt của phụ nữ dưới thân thành một cái lỗ lớn.

“Ôi…a!” Chu Phỉ lắc đầu, mồ hôi càng đổ nhiều hơn: “Đừng mà…”

“Đừng cái gì mà đừng, nếu nàng không tự thả lỏng được thì để ta làm.”

Nam nhân đâm thẳng hai ngón tay vào da^ʍ huyệt của Chu Phỉ, thân trên đè lên cơ thể nàng, cặp mông màu mật ong bắt đầu tăng tốc.

‘Xì xụp... xì xụp... phốc’ Chất lỏng màu trắng bắn ra tung tóe từ chỗ hai người kết hợp, Chu Phỉ phát ra một tiếng rêи ɾỉ khó nhọc, ván giường càng lúc càng rung chuyển mạnh hơn.

“Thích quá... quá sung sướиɠ... hức... a... nhiều nước quá, phun đầy cả tay ta rồi này! Đồ đĩ! Đồ đàn bà dâʍ đãиɠ mông to! Làm ta mê đến chết!”

Sử Xuân Địch lớn tiếng gào mấy câu, gân cổ gã căng ra, mặt đỏ lựng, mông run lên, toàn thân đè lên người Chu Phỉ rồi không động đậy nữa.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi phun vào trong l*и da^ʍ của Chu Phỉ, cơn nóng khiến Chu Phỉ run rẩy. Nàng như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm, một lúc sau, Sử Xuân Địch chậm rãi đứng dậy từ trên người nàng, nam nhân nắm lấy côn ŧᏂịŧ hơi mềm rồi rút ra khỏi người Chu Phỉ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng chảy ra từ miệng huyệt vẫn chưa đóng lại được.

Sử Xuân Địch hết sức vui vẻ nhìn chằm chằm vào huyệt da^ʍ bị thao đỏ bừng rồi kéo Chu Phỉ đứng dậy.

Thật ra Chu Phỉ vẫn chưa bình tĩnh nổi, nhưng nàng ngoan ngoãn nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của Sử Xuân Địch, cúi đầu ngậm vào miệng.

“Ngoan lắm.” Sử Xuân Địch nhắm mắt tận hưởng sự vuốt ve của đầu lưỡi, hai tay vuốt ve tấm lưng trứng như tuyết, cảm thấy cuộc sống thần tiên chẳng qua là như thế này mà thôi.

*

Chẳng bao lâu sau đã đến lúc Sử Xuân Địch phải rời nhà, ngoài gùi đựng sách và hành lý của Sử Xuân Địch, Chu Phỉ còn đích thân gói tiền và đồ khô cho gã, hai người lưu luyến nói lời tạm biệt ở cổng thôn.

Lần này không giống như lần Sử Xuân Địch vào thành bán sách rồi xa nhau mấy ngày, lần này gã đi sẽ phải hơn hai ba tháng, mà Chu Phỉ và gã tân hôn cũng chưa quá ba tháng.

Sử Xuân Địch ôm Chu Phỉ vào trong ngực không chịu buông, gã lặp lại lời hứa với Chu Phỉ: “Nếu lần này ta thi được điểm cao, chắc chắn sẽ cho nàng sống trong căn nhà tốt nhất và mặc quần áo đẹp nhất, nàng không cần phải dệt vải... an ổn làm Sử phu nhân của ta nhé!” Chu Phỉ không phản bác như trước mà chỉ đáp: “Vậy ta chờ chàng.”

Sau đó, Chu Phỉ nhìn theo Sử Xuân Địch cứ đi một bước quay đầu tận ba lần, bóng dáng gã chầm chậm khuất tầm mắt. Vào một buổi sáng sớm đầu xuân, sương xuống làm không khí hơi lạnh, bóng lưng nam nhân và thảm cỏ xanh của thôn Hà Diệp dần dần hòa vào nhau rồi biến mất.

Chu Phỉ không ngờ rằng đây sẽ là lần cuối cùng nàng nhìn thấy Sử Xuân Địch ở thôn Hà Diệp.