Sau Khi Bị Phu Quân Vứt Bỏ

Chương 3.6

Sự chú ý của Chu Phỉ nhờ lời nói của Sử Xuân Địch mà được kéo về, nàng cũng trở nên vui vẻ: “Vậy thì tốt quá, nếu có người chăm sóc, ta cũng không cần lo lắng chàng ở kinh thành xảy ra chuyện gì!”

“Phỉ Phỉ, chờ ta thi được công danh, ta chắc chắn sẽ dẫn nàng rời khỏi nơi này, ta sẽ mua cho nàng một căn nhà tốt để nàng ở, mua quần áo đẹp để nàng mặc, để nàng có thể hưởng phúc cả đời.”

Chu Phỉ lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Ta chỉ muốn chàng khỏe mạnh là được, cho dù chàng không có công danh cũng không sao cả.”

Sử Xuân Địch không tỏ rõ ý kiến, mà gã cũng thấy Chu Phỉ đáng yêu, nương tử của gã lúc nào cũng ngọt ngào đến thấm vào ruột gan của gã, hai vợ chồng vừa tưởng tượng đến tương lai vừa lăn lên giường.

Chuyện tiền bạc đã giải quyết xong, khách trong nhà cũng đã rời đi, huống chi còn có nỗi buồn khi trượng phi rời nhà đến kinh thành, củi khô bốc lửa, chuyện chăn gối giữa hai người lần này vô cùng nóng bỏng.

Sử Xuân Địch không phải một tên thư sinh yếu ớt, thân thể gã cường tráng và rất thông minh. Ở thôn Hà Diệp, nơi chẳng có lấy một mống thư sinh nào, nhưng gã vẫn tự mình nuôi sống bản thân, còn thi đậu vào thư viện ở Dung Thành, đó là cả một hành trình đầy gập ghềnh. Trước khi có Chu Phỉ bầu bạn, trong lòng gã chỉ quan tâm đến việc học và rất thờ ơ với tìиɧ ɖu͙©.

Nhưng sự thật là——

Sử Xuân Địch mở rộng hai chân Chu Phỉ, vòng eo gầy đập vào cặp mông trắng nõn của người phụ nữ vang lên tiếng ‘ba... ba... ba…’ như tiếng bàn tay chạm vào da thịt.

“Thấy sướиɠ không? Làm như thế này có sướиɠ không?”

Sau cú va chạm, đầu óc Chu Phỉ trở nên trống rỗng, cổ họng chỉ có thể phát ra những tiếng rêи ɾỉ nhỏ, cổ và toàn thân đổ đầy mồ hôi thơm.

Thịt huyệt nuốt côn ŧᏂịŧ Sử Xuân Địch vốn đã đỏ sậm, hai cánh hoa phun ra nuốt vào lấy chim lớn ướŧ áŧ, mép huyệt ướt sũng, những sợi dâʍ ɖị©ɧ bị ma xát hóa thành bọt trắng.

Đùi Chu Phỉ trải đầy dấu tay và dấu hôn, âʍ ɦộ nàng chặt khít làm Sử Xuân Địch không đâm vào được, gã tát vào miệng huyệt mấy cái, sau khi nó mở ra một chút liền đâm vào.

Chu Phỉ đã bị cᏂị©Ꮒ rất lâu.

“Ưʍ... hức... kẹp chết nam nhân của nàng rồi... thả lỏng da^ʍ huyệt của nàng ra...” Những đường gân trên trán Sử Xuân Địch giật giật, gã hít sâu một hơi, lòng bàn tay dán vào bụng dưới của Chu Phỉ gãi lên khe thịt.