Nghịch Kiếm Cuồng Thần

Chương 30: Ma Khanh

"Khó mà nói, thời gian ta ngủ say quá dài, chỉ là có thể khẳng định là thứ tốt." Tửu gia tránh nói trọng điểm.

"Chỉ có thể đi một bước xem một bước thôi." Trong lòng Lâm Hiên có quyết định, đi cùng Đường Ngọc tới Ma Khanh thần bí kia trước.

Ma Khanh ở trong sơn mạch Thái Hành, là một hắc động nhỏ có phạm vi mười mấy dặm, sâu không thấy đáy. Nhưng xung quanh nó lại sinh trưởng một vài dược liệu trân quý, từng có người muốn đi hái, kết quả bị rơi xuống hố, không còn trở ra nữa.

Sau đó mọi người lại phát hiện, cho dù là động vật hay là con người, một khi tới gần sẽ bị hút vào trong động, không rõ sinh tử, ngược lại lại có một vài thực vật sinh trưởng vô cùng tốt.

Dần dà, không còn ai dám tới nơi đó, nơi đó cũng trở thành cấm địa, ngày thường căn bản không ai đi mạo hiểm. Nhưng lần này có người phát hiện một vài cục đá nâu ở gần Ma Khanh, cắt cục đá ra có một ít dược liệu nghịch thiên.

Tin tức này lập tức kinh động tới rất nhiều võ giả, hiện tại đã có không ít võ giả đã tới Ma Khanh, ngay cả đệ tử Tử Hà Tông cũng đến, có thể thấy được giá trị của cục đá thần bí kia.

Ra khỏi Thành Nhạc Dương, hai người đi thẳng tới phía Tây Nam của sơn mạch Thái Hành, phía đó là phương hướng tới Ma Khanh.

Tiến vào rừng cây dày đặc, thân hình Lâm Hiên và Đường Ngọc mới dần dần thả chậm, tuy rằng Ma Khanh không nằm sâu trong sơn mạch Thái Hành, nhưng cũng không gần lắm, xung quanh nó thường xuyên xuất hiện hung thú cường đại.

Hơn nữa hiện tại nơi này ngư long hỗn tạp, bọn họ không thể không cẩn thận hành sự.

Trên mặt đất có rất nhiều cành lá hư thối, dẫm lên cũng có thể khiến chân người rơi xuống, cũng may thân pháp hai người lợi hại, bọn họ cũng không bị ảnh hưởng bởi cành lá mềm mại kia.

Càng đi vào sâu, cây cối bên trong càng tươi tốt, thân cây kia rất lớn mấy người mới có thể ôm hết. Cổ mộc ngàn năm, lá cây rậm rạp, dây đằng quấn quanh thân cây, hình thành địa thế rắc rối phức tạp.

Phía xa có tiếng hổ gầm vượn kêu, những con chim bay đi, đây là chỗ vui chơi của dã thú.

"Rống!"

Một con báo đốm trưởng thành từ trên cây nhảy xuống, móng vuốt tựa như đao, hàm răng tuyết trắng lóe hàn mang. Lâm Hiên nghiêng người, một kiếm chém ra, không sử dụng linh lực, chỉ dựa vào lực lượng cơ bắp đã chém con báo kia thành hai nửa.

Đây chính là hiệu quả của Kim Ngọc Tôi Thân Quyết, nó tổng cộng có năm tầng, tầng thứ nhất có thể dưỡng thân tăng lực, sức lực hiện tại của Lâm Hiên gia tăng khoảng ba tầng so với trước kia, đạt tới gần 5000 cân.

Hắn không sử dụng linh lực vẫn có một suy nghĩ, đó chính là linh lực quá lóa mắt, một khi sử dụng tương đương với cho người khác ta ở chỗ này.

Rừng rậm lớn này không thể so với tông môn, không ai sẽ để ý đến những quy củ đó, một lời không hợp máu bắn ba thước là chuyện bình thường. Lâm Hiên không muốn mình bị bại lộ quá sớm.

Phanh! Phanh!

Toàn bộ mặt đất hơi rung động, Lâm Hiên và Đường Ngọc liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương có tia kinh ngạc, thân hình hai người nhảy lên, dừng ở trên thân cây, che giấu hơi thở của mình.

Mặt đất kia rung động càng ngày càng lợi hại, không lâu sau, một con voi khổng lồ chậm rãi đi tới, chân con voi kia còn to hơn cột đá bình thường, mỗi một chân dẫm lên mặt đất đều có thể tạo ra một cái hố.

"Ngang ân...."

Con voi bạch ngọc ngửa mặt lên trời mà gào rống, thanh thế rung trời, lá cây bốn phía ào ào rơi xuống, Lâm Hiên và Đường Ngọc không thể không dùng linh lực phong bế thính giác để trách bị chấn điếc.

"Rống!"

Một con bạch hổ to như trâu đực nhảy ra từ bụi cây, gầm rú với con voi bạch ngọc kia, tựa như đang cảnh cáo nó không được tới gần.

Oanh!

Vòi voi kia rất dài trực tiếp lao ra, giống như một thanh thiên chùy, đập nát thân thể con bạch hổ. Sau đó cuộn mũi lại, toàn bộ nội tạng huyết nhục đều bị cuốn vào trong miệng.

Phanh! Phanh!

Con voi bạch ngọc lại gầm lên lần nữa, sau đó mới kéo thân mình chậm rãi rời đi.

Lâm Hiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, loại hung thú cấp bậc này không phải loại bọn họ có thế đối kháng. Hai người tiếp tục đi, lần này càng cẩn thận hơn so với vừa rồi, thế nhưng tình huống bọn họ gặp phải càng ngày càng tệ hơn.

Một vài hung thú ngày thường không thấy đều chạy ra, hơn nữa còn có không ít yêu thú gần đó cũng lui tới, khiến cho Ma Khanh vốn dĩ khủng bố giờ trở nên càng nguy hiểm hơn.

"Không đúng, sao nơi này lại nhiều hung thú như vậy, đều chạy ra từ sâu trong sơn mạch Thái Hành!" Lâm Hiên nhíu mày.

"Nhất định có chuyện gì đó, chẳng lẽ có liên quan tới những cục đá đó?" Vẻ mặt Đường Ngọc khẩn trương nói.

"Ân, dường như có một số việc chúng ta còn không biết." Lâm Hiên gật gật đầu, "Bên trong nguy hiểm quá, ngươi còn muốn đi vào sao?"

"Ta muốn nhìn ca ca ta một chút, ta hơi lo lắng cho hắn." Đường Ngọc do dự nói.

"Đệ tử nội môn tới nhiều không?" Lâm Hiên hỏi.

"Cụ thể không rõ lắm, đoán chừng tam đại thế lực mỗi phương đều có một vài người tới." Đường Ngọc nghĩ nghĩ nói, "Đệ tử nội môn có không ít người đều làm nhiệm vụ ở bên ngoài, còn có một ít ở tiền tuyến và chiến đấu với yêu thú, người ở lại trong môn cũng không nhiều."

Tâm tình Lâm Hiên có chút trầm trọng, vốn dĩ hắn cho rằng chỉ có đệ tử ngoại môn tới, không ngờ rằng hiện tại đệ tử nội môn cũng xuất hiện.

"Ta đi cùng ngươi, cho đến khi ngươi tìm thấy ca ca ngươi." Lâm Hiên vỗ vai Đường Ngọc, cười nói.

Hai người không dừng lại, nơi này đã cách Huyền Thiên Tông vô cùng xa, hơn nữa trời sắp tối rồi, nếu trước khi trời tối không tìm thấy nơi nghỉ tạm thì bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.

Rốt cuộc vào lúc chạng vạng, Lâm Hiên phát hiện một sơn động, bên cạnh sơn động có một ao hồ nhỏ, tương đối thích hợp nghỉ ngơi.

Hai người Lâm Hiên chỉnh đốn một phen, quyết định tạm thời ở lại, rồi ngày mai đi lên phía trước, dù sao nơi này là rừng rậm nguyên thủy, ban đêm vẫn vô cùng nguy hiểm.

Chạng vạng, ảnh lửa lóe lên trong khu rừng, Lâm Hiên săn gϊếŧ một con lợn rừng, sau đó mổ xẻ rửa sạch ở bên hồ, xiên con lợn đặt lên đống lửa, Đường Ngọc giống như con mèo tham ăn, không ngừng chảy nước miếng ở bên cạnh.

Lâm Hiên ở một bên nhìn, trên mặt nở nụ cười nhẹ, đột nhiên hắn nhăn mày lại, nhìn về phía trước.

Đúng lúc này, một tiếng kinh hô truyền đến: "Đại ca, nơi này có ánh lửa!"

"Ha ha, thật tốt quá, rốt cuộc cũng không cần đi đêm!" Giọng nói thô cuồng truyền đến.

Lâm Hiên ngồi thẳng người, lập tức nắm trường kiếm trong tay, đảm bảo có thể ra tay bất cứ lúc nào, Đường Ngọc cũng cảnh giác nhìn bốn phía.

"Chúng ta là dong binh đoàn Huyết Sắc, quấy rầy rồi!" Một tiếng cười to truyền đến, ngay sau đó, năm bóng người xuất hiện trước mặt Lâm Hiên.

Một đám người trẻ tuổi này dáng người cường tráng, ước chừng khoảng hai mươi đến ba mươi tuổi, vô cùng trẻ tuổi. Mỗi người bọn họ đều bao vây phía sau, trên người đeo đao kiếm, vẻ mặt mệt mỏi.

"Tại hạ dong binh đoàn Huyết Sắc Đỗ Bình, đây là huynh đệ của ta, lạc đường ở trong núi, muốn tá túc ở đây một đêm, mong rằng huynh đệ châm chước một chút."

Lâm Hiên quét mắt nhìn đám người này một cái, sắc mặt mấy người này lạnh lùng, mắt lộ tinh quang, vừa thấy chính là người thường xuyên sống trên mũi đao. Càng khiến Lâm Hiên kinh ngạc hơn chính là thanh niên tên Đỗ Bình này, vậy mà tu vi đạt tới Ngưng Mạch lục giai, mấy người khác cũng là ngũ giai.

"Những người này muốn động thủ, không cần làm gì cả, xem ra hẳn là chỉ muốn mượn ở một đêm." Lâm Hiên nghĩ.

"Chúng ta đều là người trong giang hồ, ra bên ngoài cũng nên chăm sóc lẫn nhau." Lâm hiên cười cười, làm thủ thế mời gọi.

"Ha ha, vậy chúng ta cũng không khách khí!" Đỗ Bình cười lớn một tiếng, sau đó cùng với huynh đệ phía sau đi qua.