Năm người Đỗ Bình vội vàng dỡ đồ vật trên người xuống, sau đó cầm túi ngồi quanh lửa trại.
Người của dong binh đoàn Huyết Sắc lấy ra một ít đồ ăn và rượu từ trong ba la ra, đặt trên mặt đất. Đỗ Bình cầm hai khối thịt báo và một bầu rượu đưa qua.
"Tiểu huynh đệ, đây là đồ ăn chúng ta chuẩn bị, ngươi nếm thử đi!" Đỗ Bình tỏ ra vô cùng hào sảng.
Lâm Hiên mỉm cười cầm lấy, đồng thời hỏi Tửu gia một chút xem có độc hay không.
Tửu gia lẩm bẩm nói: "Tiểu Hiên Tử thật cẩn thận, yên tâm đi, không có độc, chỉ là rượu kia kém xa so với rượu của đại gia ta!"
Nghe thấy không có độc, Lâm Hiên an tâm rồi, ra khỏi môn không thể không cẩn thận. Hắn đưa cho Đường Ngọc một khối thịt báo, khẽ gật đầu.
Lúc này Đường Ngọc mới nhận lấy, nàng hé môi anh đào ra nhẹ nhàng cắn một miếng, ăn rất yên tĩnh, tuyệt không nhìn ra bộ dạng đại tiểu thư hoạt bát hiếu động ngày thường kia.
Lâm Hiên cũng xé một miếng thịt, sau đó uống một ngụm rượu to.
"Rượu ngon!" Lâm Hiên nói to.
"Ha ha! Tiểu huynh đệ thật là thẳng thắn!" Đám người Đỗ Bình thấy thế cũng sôi nổi cười to, vốn dĩ bọn họ chính là nam tử hào sảng, nhìn thấy Lâm Hiên cũng như thế, tự nhiên sinh ra hảo cảm.
"Nhìn y phục của hai vị, chắc hẳn là đệ tử Huyền Thiên Tông, sao lại tới bên trong sâm sơn này?" Đỗ Bình hỏi, "Chẳng lẽ cũng vì tin tức gần đây?"
Lâm Hiên gật gật đầu: "Nghe nói chỗ Ma Khanh có cục đá kỳ quái, muốn đi kiến thức một phen." Hắn không nói dối, tin tức này hầu như mỗi người cũng đều biết nên không cần phải nói dối.
"Đỗ đại ca, có phải các ngươi cũng đi Ma Khanh?"
"Ha ha, không lừa gạt lão đệ, mấy huynh đệ chúng ta cũng muốn đi xem náo nhiệt, nhìn xem có cơ duyên gì không." Đỗ Bình gãi gãi ót, cười nói.
"Có điều hành trình đi Ma Khanh lần này, hẳn là rất náo nhiệt, không nói tới bảo bối, kiến thức một ít cao thủ trẻ tuổi cũng không uổng công đi chuyến này!" Người nói chuyện là một thanh niên tóc ngắn.
"Ồ, không biết nơi nào có cao thủ trẻ tuổi?" Lâm Hiên bị gợi lên hứng thú.
"Chuyện trên giang hồ này, xác thật chúng ta biết nhiều hơn một chút so với đệ tử tông môn các ngươi." Đỗ Bình nói, "Lão nhị, nói cho tiểu huynh đệ này biết một chút!"
Thanh niên tóc ngắn kia là Lão nhị của dong binh đoàn Huyết Sắc, tên là Tần Tu.
"Lần đi Ma Khanh này, đoán chừng đều là một vài người trẻ tuổi." Tần Tu uống một ngụm rượu, nói tiếp, "Theo tin tức chúng ta biết được, lần này tương đối nhiều thế lực tới đây, nhưng mà có mấy người tương đối nổi danh."
"Đầu tiên là đệ tử Huyền Thiên Tông các ngươi, Chiến Tổ Đường Nghị, tu vi đã đạt Ngưng Mạch bát giai đỉnh phong, sở hữu một đôi chưởng Huyền Ngọc bễ nghễ, lại có ám khí Vô Khổng Bất Nhập kia, tuyệt đối là một trong chiến lực đứng đầu.
Đường Ngọc nghe đến đó, ánh mắt chớp thành hình trăng non, giống như một con tiểu hồ ly kiêu ngạo.
Lâm Hiên nhìn thấy màn vẻ mặt này của Đường Ngọc, không cần nghĩ cũng biết Đường Nghị kia khẳng định là ca ca nàng, hắn cười cười, sau đó xé một khối thịt lợn rừng cho nàng.
"Tiếp theo là Thanh Y Hội Diệp Thi, không chỉ có dung mạo như thiên tiên, hơn nữa tu vi cũng đạt tới Ngưng Mạch bát giai, ngọc tiêu trong tay chính là vũ khí lợi hại hơn so với Bảo Khí!"
"Về phần Đoàn Thần Uy, chủ lực của bọn họ hầu như đều chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài, lần này không biết sẽ phái ra người nào?"
"Làm nhiệm vụ?" Lông mày Lâm Hiên nhíu lại, hắn nhớ không lầm thì ca ca của Trương Bân - Trương Thiên kia chính là chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài. Nghĩ đến đây, hắn hít sâu một hơi, xem ra hắn phải nắm chặt thời gian này tăng tu vi lên, nói không chừng ngày nào đó Trương Thiên này trở lại, hắn không muốn bị gϊếŧ mà không phản kháng được.
Chỉ nghe Tần Tu kia tiếp tục nói:: "Ngoại trừ Huyền Thiên Tông, Tử Hà Tông cũng có cao thủ tới, một người tên là Đinh Hạo, được xưng là tiểu khoái đao Vân Châu, đao pháp kia thật sự còn nhanh hơn tia chớp!
"Một người khác là Liễu Thanh, là một người si mê võ đạo, chuyên tìm cao thủ quyết đấu, thực lực cũng sâu không lường được."
"Còn lại là một ít tiểu đoàn thể, ví như giống dong binh đoàn chúng ta có rất nhiều, hơn nữa một vài gia tộc Thành Nhạc Dương đoán chừng cũng sẽ phái người tới."
Trong lòng Lâm Hiên thở dài, hắn không nghĩ rằng sẽ có nhiều cao thủ trẻ tuổi tới đây như vậy, điều này làm cho hắn muốn cướp đoạt cục đá nâu khó khăn hơn vài phần.
Hình như cảm nhận được suy nghĩ của Lâm Hiên. Giọng nói Tửu gia vang lên: "Tiểu Hiên Tử, nếu ngươi lại tìm được một gốc cây Linh Căn, ta sẽ cho ngươi một vật thần thông, bổn đại gia quyết không nuốt lời!"
"Thần thông!" Tiểu tâm can Lâm Hiên kinh hoàng, "Đây chính là người có cảnh giới cực cao mới có thể tu luyện ra!"
"Ngươi xác định là thần thông?" Vẻ mặt Lâm Hiên không tin, "Không phải ngươi nói vài thứ kia của ngươi cấp bậc quá cao, ta không học được sao?"
"Vẻ mặt đó của ngươi là sao, dám hoài nghi bổn đại gia, nhớ năm đó, bổn đại gia chính là hắt xì một cái cũng có thể ảnh hưởng khắp đại lục, ngươi cũng dám hoài nghi ta!" Tửu gia không vui, "Thần thông này chỉ cần ngươi đạt tới Ngưng Mạch lục giai là có thể học, tuyệt không lừa ngươi!"
"Yên tâm đi, cho dù liều mạng cũng lấy được cho ngươi một cục đá." Lâm Hiên quả thật bị Tửu gia dụ rồi, kia chính là thần thông đấy, cho dù có thực lực cũng không phải ai cũng có thể tu luyện.
Cầu phú quý trong nguy hiểm, thời gian của hắn không nhiều lắm, hai năm sau cử hành đại hội gia tộc, hắn cần phải đánh bại những đệ tử đó trong tộc, hắn biết những đệ tử đó của phủ Kiếm Trì còn yêu nghiệt hơn so với đệ tử Huyền Thiên Tông.
Chỉ có nhanh chóng tăng tu vi thì mới có thể trở lại gia tộc.
Mấy người hàn huyên rất lâu, thẳng đến nửa đêm, mọi người mới ngồi xuống nghỉ ngơi.
Đầu trời đêm, trăng tròn vằng vặc.
Lâm Hiên không ngủ mà yên lặng tu luyện Trường Sinh Quyết, hôm nay nghe thấy nhiều cao thủ trẻ tuổi như vậy, hắn cảm thấy áp lực khổng lồ.
Dòng khí màu xanh lục ở trong cơ thể vây quanh rất nhanh chu thiên, bên ngoài thân hình hắn nôit lên thanh quang nhàn nhạt, trong bốn linh mạch, linh lực giống như con sông dâng trào, mang theo năng lượng mênh mông đi khắp toàn thân.
Dần dần, dường như hắn và hoàn cảnh xung quanh dung nhập thành một thể, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng quanh đây, hoa cỏ, cây cối, còn có những con chim ở nơi xa.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, căn bản không phải võ giả Ngưng Mạch có thể cảm nhận được, điều có thể giải thích duy nhất chính là tác dụng của Trường Sinh Quyết này.
Nếu dám đặt hai chữ Truơngf Sinh thì chắc hẳn là bất phàm. Phải biết rằng, mục đích căn bản nhất võ giả tu luyện chính là vì trường sinh bất tử, chẳng qua mục tiêu này quá mức mờ ảo, rất nhiều người cả đời này cũng không thể đạt được.
Có điều, theo tu vi tăng trưởng, thọ mệnh của võ giả cũng sẽ tăng lên, đây cũng là một loại hấp dẫn trí mạng, Linh Vũ Đại Lục tập võ trở thành phong trào. Một khi tiến vào cảnh Linh Hải, trở thành linh sư, thọ mệnh sẽ gia tăng 200 năm, đây chính là nhiều thời gian gấp đôi so với người bình thường, những võ giả đó không thể nào không điên cuồng.
Hơn nữa, tu vi càng cao, điạ vị cũng càng cao, quyền lợi cũng càng lớn, tu sĩ cấp cao có thể dễ dàng khống chế sinh mệnh của tu vi cấp thấp, loại sinh tồn cá lớn nuốt cá bé này cũng kí©ɧ ŧɧí©ɧ mọi người không thể không liều mạng tu luyện.
"Phía trước có linh lực dao động." Lâm Hiên cảm giác được phía trước có biến hóa, rời khỏi trạng thái tu luyện, hắn mở to mắt, cẩn thận nhìn bốn phía.
Vèo!
Một mũi tên màu đen đột nhiên từ trong rừng cây bay tới, để lại ở trong không trung một đạo hắc mang, nhắm thẳng đến dong binh đoàn Huyết Sắc Đỗ Bình.