Ba, mau vận dụng trí thông minh đi!
Nhà mình sẽ không có ai ngốc đâu!!!
Kiều Mạn Mạn không phải là con ruột của hai người!!!
Kiều Minh nhận lấy kết quả bài thi giữa kỳ của Kiều Mạn Mạn, con số “65” đỏ chói hiện ngay trên đầu bài thi làm ông không khỏi thở dài một tiếng.
Ông quay lại nhìn cô bé ngốc vì trượt kỳ thi mà không dám ngẩng đầu lên, dịu dàng an ủi: “Bảo bối ngoan, lần này thi không tốt cũng không sao, lần sau cố gắng hơn là được.”
Không thấy ai mắng, Kiều Mạn Mạn thở phào nhẹ nhõm.
Cô bé ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười ngọt ngào hứa với ba một cách chắc chắn: “Lần sau con nhất định sẽ nỗ lực!!”
Kiều Minh bị nụ cười tươi của cô bé làm cho mềm lòng, ông cười xoa đầu con gái, cổ vũ cô bé: “Ba tin tưởng con có thể làm được.”
Vấn đề là hai ba con họ đều rất hợp ý nhau.
Kiều Tắc:?
Nhìn thấy hình ảnh ấm áp thân tình của ba mình cùng với con gái bảo bối, Kiều Tắc cảm thấy mình có chút dư thừa.
Cứ như vậy trong nháy mắt, cậu đột nhiên có suy nghĩ liệu mình có phát nhầm tín hiệu hay không.
Lần đầu tiên hành động kết thúc bằng sự thất bại.
Rất nhanh, Kiều Tắc lại bắt đầu hành động lần thứ hai.
Hôm nay, Kiều Tắc ngồi ở phòng khách, tính toán thời gian mẹ về đến nhà, trước tiên cậu mang hết album trong nhà bày ra, sau đó mang ảnh gia đình một nhà bốn người ở vị trí dễ nhìn thấy nhất.
Cậu còn mang cả ảnh Triệu Linh Tuyết chụp lúc trẻ ra.
Triệu Linh Tuyết về nhà liền nhìn thấy con trai đang xem album, bà cảm thấy có chút kỳ lạ, liền lại gần hỏi: “Con trai, con đang xem gì thế?”
Kiều Tắc tỏ ra như không có chuyện gì, “Con đang xem ảnh chụp.”
Triệu Linh Tuyết gật đầu, “Ừm.”
Mẹ biết con đang xem ảnh, nhưng cái mẹ muốn hỏi là sao con lại xem ảnh chụp?
Lúc Triệu Linh Tuyết ngó qua, Kiều Tắc vừa xem đến ảnh chụp Kiều Mạn Mạn lúc 6 tuổi, album thời thơ ấu của mẹ cũng vừa vặn được đặt ở bên cạnh.
Kiều Tắc dường như phát hiện ra sự giống nhau, có chút kinh ngạc, “Mẹ, đây là mẹ sao?”
Triệu Linh Tuyết nhìn thấy ảnh chụp mình lúc còn nhỏ, nhịn không được cười tủm tỉm, “Đúng rồi.”
Kiều Tắc ra sức ám chỉ: “Mẹ, Mạn Mạn với mẹ lớn lên trông không giống nhau.”
Mẹ, mau vận dụng trí thông minh đi!!!
Mạn Mạn và mẹ lớn lên trông không giống nhau, cô bé đó không phải con ruột của mẹ!
Kiều Tắc cố chấp, “… Con lớn lên giống ba.”
Triệu Linh Tuyết “ồ” một tiếng, vẻ mặt như chẳng có chuyện gì lạ, nói: “Con lớn lên cũng đâu có giống mẹ.”
Cậu ngẩng đầu nhìn mẹ, ánh mắt thành khẩn chân thành tha thiết, ý trong lời nói cũng hoàn toàn rõ ràng: “Mẹ, Mạn Mạn lớn lên trông không giống mẹ, cũng không giống ba.”
Mẹ mau ngẫm lại vì sao em gái lại không giống ba, cũng không giống mẹ đi!
Triệu Linh Tuyết vừa vỗ ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Chuyện đó không phải khá tốt sao?”
Kiều Tắc: “Dạ?”
Triệu Linh Tuyết: “Nếu Mạn Mạn lớn lên giống ba con, ba con lớn lên xấu như vậy thì mẹ làm sao sinh ra được bảo bối xinh đẹp như Mạn Mạn!”
“Vẫn tốt, Mạn Mạn không giống ba con!”
Kiều Tắc:?
Kiều Tắc lớn lên giống ba:????
Cậu có chút hoang mang.
Không đúng!
Thế này không đúng!!!
Rõ ràng cậu đã ám chỉ như thế, nhưng sao mẹ lại không nghĩ lại lý do tại sao Mạn Mạn không giống hai người?!
Kiều Tắc không đồng tình nói: “Mẹ, rất nhiều người đều nói con và Mạn Mạn lớn lên không giống nhau...”
Triệu Linh Tuyết ngồi xuống cạnh Kiều Tắc, nghe con trai nói thế, bà bình tĩnh ngắt lời nói: “Nam nữ đương nhiên là không giống nhau rồi.”
“Con không phải lo lắng, con khẳng định là do ba mẹ sinh ra.”
“Còn không phải là khi con còn nhỏ nói đùa nhặt được con ở thùng rác về sao? Chỉ là nói đùa thôi mà.”
Dứt lời, bà cầm lấy ảnh chụp Kiều Mạn Mạn lúc ba tuổi, “Tiểu Tắc, con xem, Mạn Mạn thật sự rất đáng yêu!”
Triệu Linh Tuyết xem album, trong lòng rạo rực ngắm ảnh con gái bảo bối xinh đẹp của mình, khóe miệng nhếch lên một đường cong, trong mắt tràn ngập sự dịu dàng.
Có thể nhìn ra được bà thật sự yêu quý cô con gái nhỏ của mình.
Nhìn mẹ chìm đắm trong những bức ảnh chụp của em gái, Kiều Tắc có chút phát điên.
Cậu thực sự nghi ngờ liệu có sự nhầm lẫn về trình độ của ba mẹ hay không.
Cậu đã nhắc nhở rõ ràng như vậy nhưng ba không để ý, mẹ cũng không để ý, quả thực là ôm một cục tức trong lòng, khí huyết không thể lưu thông.
Mọi người trong nhà chẳng ai hiểu cậu hết!