Khi Sa Điêu Công Xuyên Vào Tiểu Thuyết Truy Thê Hỏa Táng

Chương 23

Dưới ánh mắt khϊếp sợ của mọi người, Thời Mân nhanh chóng sửa miệng: "Hạ Hạ tổng."

Hạ Hành ngồi ở trên sô pha, ngoắc tay với cấp dưới.

Vệ sĩ dẫn đầu đi tới trước mặt hắn, cung kính nói: "Hạ tổng, ngài có gì phân phó?"

Hạ Hằng chỉ vào Thời Mân: “Đưa hắn đến trung tâm cai nghiện nghiêm ngặt nhất, cho đến khi hắn bình thường mới được thả.”

Thời Mân lập tức hoảng sợ, bảo hắn đi đến đó chẳng khác nào gϊếŧ hắn, hắn khóc lóc cầu xin Hạ Hằng đừng làm như vậy.

"Ồ, cũng đúng." Hạ Hằng thờ ơ gật đầu, "Băng đảng của Lý Đại Tráng không phải rất muốn tìm hắn sao? Cách đây không lâu bọn họ còn nói nếu nhìn thấy hắn sẽ chặt hắn thành từng mảnh, vừa đúng lúc cậu có thể trực tiếp đưa hắn qua đó, đỡ phải thả ra gây nguy hiểm cho xã hội."

Nghe hắn nói vậy, sắc mặt Thời Mân tái nhợt, nếu như bị ném vào Lý Đại Tráng, liệu hắn còn có đường sống sao? Nghĩ đến đây, thái độ của Thời Mân đột nhiên thay đổi 180 độ: "Không! Tôi đi, tôi đi!"

Khi thuộc hạ của hắn đưa Thời Mân đi,

“Nếu sau này cậu còn dám làm loại chuyện này, lại khiến tôi biết được cậu đang ngầm uy hϊếp omega của tôi.” Hạ Hằng quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn: “Làm một lần, chặt một ngón tay, ngón tay không đủ thì chặt ngón chân.”

Hắn nói điều này với giọng điệu bắt chước mấy bộ phim hắc bang.

Đương nhiên Hạ Hằng sẽ không thực sự làm như vậy.

Nhưng khi hắn nói với vẻ mặt nghiêm túc như vậy, Thời Mân vẫn rất sợ hãi, chân yếu đến mức không thể đi được, cuối cùng cũng bị đưa ra ngoài.

Sau khi giáo dục Thời Mân, Hạ Hằng kéo Thời Sương ra khỏi căn nhà nhỏ của Thời Thiệu Văn.

Hai người bước đi trong hành lang nhỏ hẹp, Hạ Hằng nhìn thẳng đi tới trước mặt Thời Sương, vừa đi vừa nói với những người phía sau:

"Chuyển em gái của em đến trường trung học A. Đây là một trường tư thục quý tộc có các biện pháp an ninh đầy đủ hơn nữa còn kiên quyết bảo vệ quyền lợi của omega. Điều đó sẽ tốt cho sự phát triển sau này của cô bé. Tôi sẽ để cấp dưới của tôi đưa con bé tới làm thủ tục nhập học vào thứ hai, em không phải lo lắng về con bé ấy nữa”.

Tuy nhiên, hắn còn chưa nói xong, cổ tay áo của hắn đột nhiên bị đối phương kéo lại.

Hạ Hằng dừng bước, quay người lại, liền nhìn thấy Thời Sương đứng ở nơi đó, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt có chút nghi hoặc.

"Tại sao anh lại làm như vậy?"

"Tại sao anh lại giúp tôi?"

Vừa rồi ở nhà Thời Thiệu Văn, khi Hạ Hằng nói với Thời Mân “omega của tôi”, cậu không nhịn được, nhịp tim bắt đầu hỗn loạn, trong lòng không thể bình tĩnh lại.

Nguyên lai “Hạ Hằng” chỉ biết lấy em gái uy hϊếp cậu mà chưa bao giờ nghĩ đến cảm thụ của cậu.

Nhưng trong một tháng qua, người kia dường như đã thay đổi hoàn toàn.

Ngay cả mùi của pheromone cũng đã thay đổi.

Cậu muốn biết tại sao.

Thời Sương sinh ra đã có làn da trắng nõn, khi xúc động, đôi mắt sẽ hơi đỏ lên, trông có vẻ ủy khuất đến kỳ lạ.

Nhìn ánh mắt bướng bỉnh của đối phương, khuôn mặt dần dần phóng to.

Hạ Hằng sửng sốt, hắn nên giải thích thế nào đây?

Hắn vô thức lùi lại vài bước, cho đến khi lưng chạm vào bức tường của lối đi, bị omega thấp hơn hắn một cái đầu chặn lại.

Đầu óc Hạ Hằng bắt đầu nhanh chóng hoạt động.

Hắn nói gì mới có thể để Thời Sương không truy hỏi nữa?

Lại không thể nói hắn kỳ thật không phải nguyên chủ.

Đúng lúc này, âm thanh cảnh báo “Bíp! Bíp!” lại vang lên.

996: 【Cảnh báo ký chủ! Đừng nói bất cứ điều gì trái ngược với tính cách của bá tổng nguyên tác!】

Chết tiệt, Bá tổng sẽ nói gì đây?

Nhưng hiện tại đầu óc Hạ Hằng trống rỗng, không nghĩ ra được một câu kịch bản nào của bá tổng.

Vì vậy hắn đành phải quay sang 996: "Có cái gì phù hợp với nhân thiết của bá tổng, nhanh lên, cứu cứu tao!”

【Kết nối dữ liệu cho cậu】

【Sau đây là những câu trích dẫn phổ biến nhất từ

các bá tổng được sưu tầm trong tiểu thuyết】

Với một tiếng “ding!”, những lời này hiện lên trong đầu Hạ Hằng:

【Mạng sống của tôi đều trao cho em】

【Em đã thành công thu hút được sự chú ý của tôi】

【Vật nhỏ, em là người đầu tiên dám nói chuyện với ta như vậy】

【Đây là thẻ của tôi, cầm mà dùng】

【Tôi không thể cho em bất cứ thứ gì ngoại trừ tiền】

【Em chỉ xứng đáng làm hài lòng tôi, hãy nhớ rõ địa vị của bản thân】

【Ngoài ra, khi nói những lời này, tốt nhất nên kết hợp với biểu cảm kinh điển của bá tổng: nụ cười tà ác và điên cuồng】

"tại sao anh không trả lời tôi?"

Thời Sương bước thêm một bước tới trước mặt hắn, chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau.

Trong khoảng khắc này, Hạ Hằng nắm lấy cổ tay Thời Sương xoay người, tư thế của hai người lập tức đảo ngược, hắn "tàn bạo" ấn đối phương vào tường, không quên dùng tay còn lại bảo vệ sau đầu Thời Sương.

Hạ Hằng lợi dụng chiều cao và vóc dáng của mình, đem Thời Sương hoàn toàn chặn ở trong góc, sau đó nở ra một nụ cười ba phần điên cuồng, ba phần thờ ơ, bốn phần bất cẩn.

"Vật nhỏ, em là người đầu tiên dám nói chuyện với ta như vậy"

Giọng nói trầm thấp của đối phương thì thầm vào tai cậu, mặt Thời Sương nhất thời đỏ bừng:

"Em chỉ xứng đáng làm vui lòng tôi, nhớ kỹ vị trí của mình, không nên hỏi những vấn đề không nên hỏi."

Nghe vậy, Thời Sương trợn tròn mắt kinh ngạc, còn chưa kịp định thần sau câu nói lố bịch đó thì một tấm thẻ đen khác đột nhiên bị nhét vào tay cậu, cậu nhìn xuống thì phát hiện ra đó chính là thẻ tín dụng vô hạn của Hạ Hằng.