Trong khoảnh nhìn thấy gương mặt xa lạ này, Thời Mân ý thức được hỏng rồi, việc Thời Sương gọi hắn tới tất nhiên là có lừa gạt, chỉ sợ hôm nay chờ hắn là Hồng Môn Yến.
Nhưng mà còn chưa đợi hắn làm rõ suy nghĩ, hắn đã bị người đàn ông áo đen kia túm lấy cổ áo, giống như diều hâu xách gà con xách vào.
Thời Mân vừa đi vừa giãy dụa, "Mẹ kiếp, anh làm."
Nhưng mà âm tiết cuối cùng bị kẹt ở trong cổ họng, bởi vì hắn chú ý tới một hàng vệ sĩ áo đen đứng thẳng hàng trong phòng khách, cùng với người đàn ông ngồi trên sô pha, đôi chân dài thoải mái vắt chéo và Thời Sương ngồi ở bên cạnh hắn.
Đây không phải là alpha Hạ Hằng của Thời Sương còn có thể là ai đây?
Chẳng qua alpha này cũng không phải thứ tốt gì, lúc trước hắn tính kế lợi dụng chuyện của Thời gia, Thời Mân còn nhớ rất rõ ràng.
Một người từng bước giẫm lên người khác để bò đến vị trí hiện giờ, tâm có thể không đen sao?
Vậy hôm nay hắn ta tới đây làm gì?
Dù sao cũng không phải là muốn thay Thời Sương ra mặt chứ?
Thời Mân nghĩ lại, ý nghĩ này quả thực so với thiên phương dạ đàm còn buồn cười hơn.
Hạ Hằng sau khi nhìn thấy Thời Mân, ngón trỏ thon dài có hứng thú đặt trước môi, hắn quay đầu nhìn về phía Thời Thiệu Văn, "Con trai ông?”
Thời Thiệu Văn có chút cứng ngắc gật đầu.
Ông vẫn có thể nói, phải không?
Hạ Hằng nhếch khóe miệng, lắc đầu, "Không được giáo dục tốt.”
Thời Thiệu Văn: " "
Thời Mân: " "
Nghe vậy, Thời Mân theo bản năng nhìn về phía đối phương, trùng hợp lúc này Hạ Hằng ngước mắt lên, tầm mắt của Thời Mân đối diện với hắn, lại nhìn thấy trong đôi mắt thâm thúy của Hạ Hằng ẩn chứa ánh mắt sắc bén như lưỡi dao nhọn.
Loại biểu tình nửa cười này nhất thời làm cho sống lưng hắn ớn lạnh.
Một giây sau, Hạ Hằng đứng dậy khỏi sofa, đi về phía Thời Mân, "Giúp ông giáo dục một chút, không cần cảm ơn tôi.”
Trong biểu tình mờ mịt của Thời Mân, Hạ Hằng túm lấy hắn đi vào một gian phòng nhỏ bên cạnh.
Thời Mân hoàn toàn không biết trong hồ lô đối phương bán cái gì, nhưng có một điểm hắn có thể khẳng định chính là Hạ Hằng hẳn là sẽ không động thủ.
Nếu không cần hàng vệ sĩ bên ngoài để làm gì?
Hơn phân nửa chính là buông lời tàn nhẫn uy hϊếp để hắn cư xử đúng mực một chút, hoặc là cùng hắn nói các loại điều kiện.
"Phanh",
Tuy nhiên, khi cánh cửa đóng lại, Thời Mân nghe được người đằng sau nói như vậy, "Nơi này cách âm không tốt lắm."
Lại phối hợp với hoàn cảnh âm u cùng gió lùa trong căn nhà nhỏ này, Thời Mân đột nhiên cảm thấy sống lưng ớn lạnh, trên trán dường như đang chảy mồ hôi lạnh.
Lúc hắn kinh hãi quay đầu lại, Hạ Hằng không biết từ đâu nhặt được một miếng giẻ rách nhét vào miệng hắn.
Một giây sau, Hạ Hằng cắt ngược hai tay hắn, đặt nửa người trên của hắn lên bàn.
"Ầm!" Một tiếng, mặt Thời Mân đập mạnh xuống mặt bàn.
Lập tức Hạ Hằng nhấc chân lên, đầu gối dùng sức đá vào thắt lưng đối phương.
Dù sao đã học Santa cộng thêm đai đen Taekwondo mấy năm, Hạ Hành biết rất rõ bộ phận nào đau nhất nhưng không làm chết người.
Mà người như Thời Mân, dù có thuyết giảng thế nào đi chăng nữa thì thà đánh hắn một trận còn hơn.
"Mẹ kiếp! Ôi, A!”
Nếu như không phải miệng đang cắn một miếng giẻ rách, Thời Mân hiện tại kêu phỏng chừng so với lợn bị gϊếŧ còn thảm hơn.
Hắn tuyệt đối không nghĩ tới Hạ Hằng lại tự mình động thủ.
Hơn nữa đặc biệt, Hạ Hằng đánh người còn đau hơn đám người liều mạng kia.
Thời Thiệu Văn nghe thấy trong phòng vang lên, trong lòng có chút thận trọng đến hoảng hốt, ông cũng không phải là có bao nhiêu lo lắng thời Mân, chỉ là có chút sợ bị phá nhà.
Sau tất cả, chỉ còn một ngôi nhà nhỏ này.
Lại qua một lát, ông thật sự có chút nhịn không được, đi tới cửa phòng.
Thời Sương cũng đi theo ông, cậu cũng không lo lắng Hạ Hằng phá nhà Thời Thiệu Văn, cậu chỉ là tò mò Hạ Hằng rốt cuộc đang làm gì.
Thời Thiệu Văn thật cẩn thận đẩy cửa ra, sau đó hai người liền nhìn thấy một màn như vậy.
Thời Mân bị Hạ Hằng túm cổ áo đặt trên bàn, bên cạnh còn đặt một miếng giẻ rách, trong đôi mắt to tròn của hắn tràn đầy khủng hoảng, điên cuồng cầu xin tha thứ:
"Anh ơi! Anh ơi! Em sai rồi, anh đừng đánh. Nếu đánh nữa, sẽ chết người đó!"
Mà Hạ Hằng đứng ở trước bàn, nắm ngược hai tay Thời Mân ra sau, lại cho hắn một cước.
Vừa nghĩ đến những chuyện thiếu đạo đức mà Thời Mân làm cùng với việc hắn thiếu chút nữa hại nhiệm vụ của mình thất bại, Hạ Hằng tức giận không thôi, còn gọi hắn là "anh"? Hắn không có loại em trai này.
Thời Mân hô to, "Ba! Ba! Con sai rồi! Đừng đánh con nữa!”
Đau đớn có thể làm cho một người mất trí, đó là chính xác.
Chỉ cần Hạ Hằng chịu dừng tay, có gọi là "ông nội", hắn cũng vẫn hét lên.
Mà Thời Thiệu Văn ở một bên sau khi chứng kiến hết thảy, tâm tình thật lâu không cách nào bình tĩnh.
Phải biết rằng, tính tình Thời Mân rất ngang ngược, không phân lớn nhỏ, ngoại trừ năm đó vì tranh đoạt gia sản gọi Thời Thiệu Văn một tiếng "ba", cũng chưa từng gọi ông như vậy.
Nhưng vừa rồi, Thời Mân liên tục gọi Hạ Hằng hai tiếng "ba".
Làm tròn lên, điều này tương đương với một câu "ông nội".
Sau khi chú ý tới người ngoài cửa, Hạ Hằng liền buông Thời Mân ra, đi ra ngoài.
Dù sao vừa rồi giáo dục hắn cũng đủ rồi.
Thời Mân đột nhiên bị kéo dậy, loạng choạng gần như không đứng dậy được.
Vừa rồi bị đối phương đánh cho "gầm gừ" kêu đau đớn vẫn còn nguyên trong ký ức, hắn lảo đảo đi ra khỏi phòng nhỏ, sau khi nhìn vào ánh mắt Hạ Hằng ngoài phòng.
Thời Mân sợ hãi đến mức gần như quỳ ngay tại chỗ, buột miệng thốt ra, "Ba."
Hạ Hằng: " "
Thời Thiệu Văn: " "
Tại sao ông lại sinh ra đứa con khốn nạn lại còn nhận nhầm ba như này?