"Để trẫm yên một lúc!"
Nguyên Tiêu không muốn nghĩ nữa, dù sao nhân vật phụ nào bước ra cũng muốn gϊếŧ cô, thật đúng là ngốc.
Tần Phương hoàn toàn không biết hành động của mình đã gây ra bao nhiêu tổn thương tâm lý cho Nguyên Tiêu.
"Bệ hạ nghỉ ngơi cho thật tốt, thần sẽ trông chừng long sàng cho người."
Với đôi mắt kiên định và ý chí kiên cường, bất động như núi Thái Sơn, như thể việc gϊếŧ chết vị hoàng thượng là hoài bão cả đời của hắn.
Nguyên Tiêu rốt cục nhịn không được nữa, giơ tay lên, một viên Ngọc Như Ý bay ra ngoài.
Tần Phương cũng không tránh né, sau khi nhận đòn này, trán hắn lập tức sưng lên thành một cục lớn.
"Cút đi!"
Nguyên Tiêu thực sự rất tức giận, lần nào hắn ta cũng muốn gϊếŧ cô phải không?
Thường Quý xông vào, mọi người đều kinh hãi, chuyện gì đã xảy ra?
Tần Phương trán sưng tấy, sắc mặt không chút biểu tình, trầm tư nhặt mảnh ngọc Như Ý trên mặt đất, tránh làm tổn thương long thể, "Thần ra ngoài điện canh gác hay sao?"
Nguyên Tiêu,......
Tần Phương đi ra ngoài điện, thực sự đứng ở đó canh gác.
Nguyên Tiêu đột nhiên nghĩ đến việc đem tất cả những người xuyên không ra để cạnh tranh với nhau, liệu cô có phải là người ăn khổ nhiều nhất hay không.
Tần Phương có thể sai ở tất cả mọi việc, nhưng có lẽ hắn cũng đúng, "Làm con rối thì tốt..."
Chỉ những thực thể không gây ra mối đe dọa thì mới bị bỏ qua.
Một điểm nữa là chỉ cần ở cô không có gì mà người khác muốn thì có lẽ mạng sống của cô thực sự có thể được cứu rỗi.
Bây giờ, chỉ có hai điều khiến cô mất mạng.
Đầu tiên, ngai vàng hiện đã được giải quyết một nửa.
Thứ hai chính là Hoàng hậu, cũng là người rắc rối nhất bây giờ.
Nguyên Tiêu ở trên long án bôi bôi vẽ vẽ, đem tất cả các ý định gϊếŧ người và sự sống có thể có xoát lại một lần. Nhưng dù có xoát như thế nào đi chăng nữa, cô cũng cảm thấy mình lành ít dữ nhiều.
Cuối cùng xoát đến cả người đều tuyệt vọng.
Cô ngã người xuống long ỷ, toàn thân yếu ớt, chẳng mấy chốc liền chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc mơ màng, dường như có một đôi tay dịu dàng đang chữa trị vết thương trên chân cô, vết thương đã không còn đau đớn nữa, giữa các ngón chân cô có một cảm giác sảng khoái, cảm giác sảng khoái đó lan khắp toàn thân.
Đáng lẽ cảm giác này phải rất thoải mái, nhưng lúc nào cũng ở trong nước sâu, cảm giác thoải mái không tự nhiên khiến Nguyên Tiêu rùng mình tỉnh giấc, nhưng cô không dám mở mắt mà lén hít thở để xác nhận đó là Hoàng hậu Tạ Dao.
Tạ Dao tới chữa vết thương ở chân cho cô, làm sao có thể khiến cho Tạ Dao làm việc này?
Tên ở điện Triệu Dương mà nghe được lời này, không phải liền cầm kiếm chém đứt chân cô sao?
Nguyên Tiêu không dám cử động, toàn thân trở nên căng thẳng.
Tạ Dao tựa hồ cũng nhận ra được, hai tay hơi cứng lại, nàng nhìn về phía Nguyên Tiêu, thấy hơi thở của mình dường như tạm dừng.
Tiểu hoàng thượng từng vô pháp vô thiên giờ đây lại giống như một miếng thịt chuẩn bị bị làm thịt, chỉ có thân thể yếu đuối tiếp xúc với dao đồ tể từ bốn phía, trong lòng nàng đột nhiên có chút khó chịu.
Chữa trị vết thương xong, nàng để lại một lọ thuốc, sai Thường Quý buổi sáng và buổi tối đều thoa vào vết thương, cũng không vạch trần Nguyên Tiêu đang giả vờ ngủ, Tạ Dao đi thẳng ra khỏi điện Lý Tranh.
Bên ngoài điện, Tần Phương đứng thẳng.
“Hắn được chiều chuộng hơn hai mươi năm rồi, sao có thể chịu được chuyện như thế này cơ chứ?”
Tần Phương không nhúc nhích, Tạ Dao bổ sung thêm, “Bệ hạ sinh ra là hoàng tử, địa vị được tôn trọng, trong cung, nội triều và ngoại viện đều yêu quý hắn. Mẫu thân hắn mất sớm, Trương Thái hậu, người đã nuôi nấng hắn lại tàn nhẫn và độc ác, không ai dạy hắn cách đối xử với người khác và hắn cũng không có một người cha tốt không thể dạy hắn về đúng sai. "
Tần Phương cuối cùng nhìn về phía Tạ Dao, Tạ Dao thở dài rời đi.
Nguyên Tiêu áp tai vào cửa nghe rõ ràng, tim đập thình thịch, không phải vì cảm động mà vì sợ hãi, Hoàng hậu bạch nguyệt quang đã nói lời tốt đẹp vì cô, nếu người đàn ông trong điện Triệu Dương nghe được, cô sẽ ra sao?
Cô liền quay người nói với Thường Quý, “Phái người đi hỏi thăm xem người ở điện Triệu Dương kia còn mài kiếm hay không?”
Chuyện gì đang xảy ra với một cặp tình nhân cũ, luân phiên đến đây hành hạ cô thay vì dành thời gian cho nhau?
Nguy hiểm! Quá nguy hiểm!
Quả nhiên, tin tức truyền đến, Nhϊếp chính vương đã dừng mài kiếm khi nghe tin Hoàng hậu đến điện Lý Tranh, nhưng sau đó hắn lại lấy đá mài ra và bắt đầu mài sắc hơn lúc nãy.
Chuyện này không thể tiếp tục được.
Nguyên Tiêu ngồi xổm trên mặt đất, xoa cằm suy nghĩ về cuộc sống, Thường Quý dẫn một nhóm thái giám từ điện Lý Tranh khiêm tốn đứng phía sau cô, Thường Quý muốn nhắc nhở hoàng thượng chú ý đến lời nói và hành động của mình, nhưng hắn không dám.
Dù sao bệ hạ đã trải qua biết bao gian khổ, gặp phải rất nhiều uy hϊếp, có lẽ vị trí ngồi xổm này quả thực so với ngồi trên ngai vàng an toàn hơn.
Thường Quý suy nghĩ một chút, bưng chén trà tới, quỳ xuống sau lưng Nguyên Tiêu, hai tay dâng lên, cẩn thận nói, “Bệ hạ, uống một chén trà trước cho ấm cổ họng.”
Sau khi uống một tách trà thảo mộc, đầu óc Nguyên Tiêu bỗng nhiên mở rộng.
Nếu Tạ Dao không tỏ ra tử tế với Sư Đồ, thì cô sẽ làm những gì nên làm thay cho Tạ Dao.
Lần đầu tiên Sư Đồ và Tạ Dao xảy ra bất đồng là về vấn đề đối phó với tiểu hoàng thượng như thế nào. Tạ Dao không thể chịu đựng được việc hoàng thượng bị tra tấn một lần nữa và muốn bí mật đưa hắn ra khỏi cung, nhưng bị Sư Đồ phát hiện và bị thất bại.
Tạ Dao làm bánh hồ đào liên tục trong ba ngày rồi gửi cho Sư Đồ, lúc này hắn mới bình tĩnh lại, cuối cùng quyết định để tiểu hoàng thượng chết một cách vui vẻ.
Trong nguyên tác có công thức làm bánh hồ đào, Nguyên Tiêu từng thử làm, nhưng cô không biết là do cách viết trong sách có vấn đề hay là do kỹ năng của chính mình có vấn đề vì món bánh cô làm không ngon.
Tuy nhiên, nguyên bản là quy luật của thiên hạ, bất kể ngon hay không ngon, nếu làm theo phương pháp đó thì sẽ không có vấn đề gì.
"Tới ngự thiện phòng."
“Hoàng thượng, chân của người…”
"Không sao đâu. Trẫm đã đỡ hơn nhiều nhờ thuốc của Hoàng hậu."
Nguyên Tiêu vốn định bắt Thường Quý, người mà cô tin tưởng nhất, nhưng khi cô bước ra khỏi cung điện, Tần Phương tự động đi theo cô, bất kể cô trừng mắt hay trợn mắt thế nào, hắn vẫn không hề động lòng.
Nguyên Tiêu xưa nay vốn là người không tốt tính, liền quay người nói, "Trẫm chỉ đi ngự thiện phòng thôi!"
Tần Phương sắc mặt nghiêm túc, mặt không biểu tình trả lời, "Nhiệm vụ của thần là bảo đảm an nguy của bệ hạ."
Chừng nào ngươi còn ở đây, ta mới không thể an toàn được!
Ngay lúc Nguyên Tiêu đang muốn phản kháng, Tần Phương lại nói, "Đồng thời, thần cũng phải bảo đảm an nguy của những người khác trong cung, thần sẽ không cho bệ hạ lại có cơ hội làm chuyện xấu!"
Tay hắn vô tình đặt lên chuôi dao, Nguyên Tiêu lập tức hoảng sợ.
Được rồi được rồi, muốn thì có thể đi theo, chẳng lẽ ta còn có thể đầu độc người khác sao?
Tất nhiên, không ai có thể biết việc thay mặt Tạ Dao này của cô. Nguyên Tiêu tiếp quản toàn bộ ngự thiện phòng, Tần Phương đứng canh ngoài cửa uy hϊếp mọi người, Thường Quý vào trong giúp cô.
Nguyên Tiêu cầm một túi hồ đào đập mạnh một tiếng, thay vì bẻ lại đập vào tay khiến cô hét lên trong đau đớn.
Tần Phương nghiêng đầu, khóe mắt nhìn thấy ánh mắt vụng về của cô, nghĩ nghĩ rồi đóng cửa đi vào, nhặt quả hồ đào lên nghiền nát một quả, lại một quả nữa...
Sau khi nghiền nát hết quả hồ đào, Tần Phương hỏi, “Đã đủ chưa?”
Nguyên Tiêu ôm bàn tay bị thương, nhìn những quả hồ đào vỡ bày đầy trên bàn, nặng tới mười cân, nhà ngươi dùng nhiều quả hồ đào như vậy để làm gì chứ?
Tần Phương không có ý thức được, Nguyên Tiêu không nói gì, liền coi như cô đồng ý sau đó hắn quay lại cửa canh giữ.
Nguyên Tiêu yên lặng lau mồ hôi, để Thường Quý nhặt hạt hồ đào ra, bắt đầu tự mình nướng bánh hồ đào. Kỳ thật quá trình rất đơn giản, nhưng về phần hương vị, cô cũng không thể cam đoan.
“Bệ hạ định tặng chiếc bánh hồ đào này cho ai vậy?”
Tần Phương hành động như ngăn Nguyên Tiêu đầu độc.
"Tần tướng quân đã tò mò như vậy, ngươi có thể đem nó gửi tới điện Triệu Dương cho Nhϊếp chính vương. Chỉ cần nói là Hoàng hậu làm."
Tần Phương cau mày.
“Nếu Tần tướng quân lo lắng, ngươi có thể tự mình thử độc.”
Tần Phương cầm hộp thức ăn hơi do dự, nhưng Nguyên Tiêu lại lạnh lùng liếc hắn một cái, "Chỉ cần ta ngồi trên ngai vàng một ngày, ngươi nhất định phải nghe lời ta, nếu không, ngươi sẽ chống lại kháng chỉ!"
Đây tuyệt đối là một con át chủ bài hạng nặng, Tần Phương vốn không coi thường kháng chỉ, đành phải vác hộp thức ăn đến điện Triệu Dương.
Nguyên Tiêu nghĩ rằng Thạch Đồ có thể sẽ có tâm trạng tốt hơn sau khi ăn bánh hồ đào nên cử người đến hỏi thăm, quả nhiên sau khi ăn được bánh hồ đào, hắn đã ngừng mài kiếm.
Nguyên Tiêu ôm bàn tay sưng tấy của mình, vui mừng mà kêu lên, nhưng cô cũng không vui được bao lâu, người hỏi tin tức mới quay lại nói, “Không hiểu sao, sau khi ăn mấy miếng bánh hồ đào, Nhϊếp chính vương lại bắt đầu mài kiếm, trông nó còn sắc hơn trước..."