Trẫm Mang Thai, Ai Làm?

Chương 8: Ngự đạo

Toàn thân Nguyên Tiêu không khỏe, làm sao có thể tiếp tục đi con đường này? Ngay cả khi cô được trời ban cho móng rồng, chúng vẫn được làm bằng thịt người!

Thường Quý không nói, trong triều đại phong kiến

có rất nhiều lễ nghi.

Nếu không đi theo ngự đạo thì bình thường cũng không sao, nhưng hôm nay là đại hội triều đình, trước mặt hàng ngàn triều thần. Vào thời điểm quan trọng này, triều đại có thể thay đổi bất cứ lúc nào, bệ hạ không thể bị xâm phạm. Nếu Hoàng thượng không đi ngự đạo mà đi bên cạnh thần tử, chẳng phải là người đang từ bỏ ngai vàng của mình hay sao?

Nhìn những bức phù điêu trải dài, Nguyên Tiêu gần như nổi giận, thực ra cô không phải lên triều mà là để đi dạo ở Tây Hồ?

Nhìn lại chiếc kiệu bên cạnh có thể gϊếŧ chết cô bất cứ lúc nào, Nguyên Tiêu nghiến răng, cầm lấy long bào bước lên ngự đạo, mỗi bước đi đều rất cẩn thận, đồng thời duy trì khí chất vua của một nước.

giày cao gót còn đi rồi chẳng lẽ phải e ngại ngự đạo phù điêu này sao?

Chỉ cần nắm vững sức ở mũi chân thì việc đi trên mặt đất bằng phẳng không phải là không thể, mặc dù quả thực khó hơn gấp mấy lần so với việc đi giày cao gót trên thảm đỏ.

Nhưng là một diễn viên, khổ nào mà cô còn chưa từng trải qua? Cô có thể chịu đựng được!

Ngày xưa diễn xuất là vì tiền và danh vọng, nhưng bây giờ nếu diễn tốt thì có thể cứu được mạng!

Vì vậy, các văn võ bá quan của thời đại Mãn Châu đã chứng kiến

sự kiện kỳ

lạ nhất kể từ khi thành lập đất nước đến giờ, Hoàng thượng đi bộ trên ngự đạo phù điêu. Đây được sử sách coi là con đường đặc biệt, bởi vì hoàng thượng sẽ thể hiện quyền lực cuối cùng của mình.

Khi các đại thần trong triều nghe được điều này, bọn họ bật khóc.

Việc này chắc chắn là do Bình Tây vương gây ra.

Nhưng khi nhìn thấy Hoàng thượng của bọn họ, người không những không tỏ ra xấu hổ mà còn đi trên tư thế uy nghiêm, trong lòng bọn họ dấy lên sự ngưỡng mộ, tất cả đều quỳ xuống bên ngoài cung điện.

Khi Thạch Đồ đến muộn, đôi mắt hắn tối sầm lộ vẻ nguy hiểm khi nhìn thấy phong thái của tiểu Hoàng thượng.

“Bệ hạ, người định đi đến bao giờ, mặt trời đều đã mọc lên cao?”

Thạch Đồ cố ý giảm tốc độ, cùng Nguyên Tiêu sóng vai đi bên cạnh.

Sóng vai cùng đi là có ý gì?

Hắn là người kiên cường, chỉ với tư thế này, các văn võ trong triều đã nhìn ra dã tâm muốn làm Hoàng thượng của hắn.

Toàn bộ cung điện đều do Huyền Phong quân khống chế, ai dám nói một lời?

Dường như việc đất nước đổi chủ là điều khó tránh khỏi.

Nguyên Tiêu đi một lúc lâu mới bước vào điện Thái Cực, quần áo bên trong ướt đẫm mồ hôi. Cô vừa mới khỏi bệnh, đáng nhẽ ra khuôn mặt sẽ đỏ bừng sau khi vận động lại có chút tái nhợt. Khi cô bước lên, không cần dùng lực mũi chân nữa, bước chân của Nguyên Tiêu bỗng trở nên bồng bềnh, thân thể ngã về phía sau.

“Bệ hạ!” Thường Quý sợ đến mức vội vàng đi chạy về phía cô, không ngờ lại có người tới đỡ cô trước.

Thạch Đồ nhướng mày, có chút chán ghét, không biết làm sao mà đưa tay ra, chắc là sợ cô lăn từ ngự đạo xuống, làm cơ thể vết thương chồng vết thương, sau này hắn lại không xuống tay được.

Suy cho cùng, làn da mịn màng, mềm mại rất dễ có sẹo.

Nguyên Tiêu giật mình, nhanh chóng đứng dậy, Thường Quý cũng kịp chạy tới đỡ đỡ cô, “Cám ơn Bình Tây vương đã giơ tay.” Thạch Đồ đưa tay ra, có lẽ hắn muốn lấy lòng các đại thần phải không? Vậy tạm thời cô nên cùng hắn diễn tốt vở kịch này.

Đột nhiên Thạch Đồ bác bỏ, nói, "Nếu bệ hạ ngã xuống vào lúc này, chắc chắn sẽ có người nghi ngờ ta là kẻ chủ mưu. Vì vậy, bệ hạ xin hãy tự trọng!"

Tự trọng?

Tự trọng cái rắm!

Lão tử lại không phải cố tình ngã.

Sau khi ngồi trên ngai vàng, buổi triều đình cuối cùng cũng có thể bắt đầu thuận lợi, một nhóm người chờ được bổ nhiệm đã đợi ở ngoài điện rất lâu, thậm chí còn xếp hàng theo thứ tự tên trong chiếu chỉ của triều đình, chỉ chờ công bố sắc lệnh.

Cho dù Nguyên Tiêu, Vương Văn Kỳ và những người khác có bất mãn đến đâu thì bọn họ cũng phải thỏa hiệp.

Sau khi đọc liên tiếp hai chiếu chỉ, một chiếu dài phong mấy chục chức quan nhỏ, một chiếu ngắn khác phong Hoàn Hiên thành Tư Mã Binh bộ thị lang. Tất cả mọi người trong điện tạ ơn, ở ngoài chỉ còn Phượng Vũ và Thạch Đồ.

Thường Quý đưa ra chiếu chỉ cuối cùng, cũng là chiếu chỉ quan trọng nhất trong buổi triều hôm nay, phong Bình Tây vương Sư Đồ làm Nhϊếp chính vương.

Nhϊếp chính vương đầu tiên và cuối cùng của Đại Tề ra đời.

Vị quan nhỏ vừa được thăng chức hô lên vạn tuế vạn tuế, nhóm quan chức cao không tình nguyện hô theo.

Sau khi chiếu chỉ được công bố, Thạch Đồ không hề tỏ ra cảm kích mà nhướn mày hỏi, “Còn một người nữa, bệ hạ có phải quên rồi hay không?”

Phượng Vũ, nhân vật phản diện cuối cùng trong nguyên tác, người duy nhất đe dọa thế giới của cô, làm sao cô có thể quên hắn ta?

"Mời Trường sử phủ Tây Bình Phượng Vũ đến gặp!"

Sâu đó Phượng Vũ bước vào điện Thái Cực, so với sự kiêu ngạo và độc đoán của Thạch Đồ, người này trông ngoan ngoãn hơn nhiều, hắn ta quỳ xuống đất, tỏ thái độ như một thần tử.

"Trẫm phong ngươi làm Phùng hầu trung, chức Chính Tam phẩm, làm chưởng đế lệnh xuất nạp, ngươi hài lòng chứ?"

Phượng Vũ ban đầu được bổ nhiệm làm Bộ thị lang, là một chức Tứ phẩm. Mặc dù Bộ thị lang có quyền bổ nhiệm và bãi nhiệm các quan chức nhưng Hạ thị lang có quyền đánh giá quan điểm

của hoàng thượng, còn có thể vào triều để thảo luận các vấn đề với các triều thần, thậm chí có thể bác bỏ các sắc lệnh của hoàng thượng, bằng cách đàn áp Vương Văn Kỳ, hắn ta có thể can thiệp vào việc của triều chính một cách quang minh chính đại.

Quyền lực này lớn hơn vô số lần so với Bộ thị lang.

Động thái của Nguyên Tiêu khiến ngay cả Thạch Đồ và Phượng Vũ cũng lúng túng.

Sau khi bãi triều, vì cửa sau của cung điện đã bị bịt kín, Nguyên Tiêu lại không muốn đi đường phụ đạo nữa nên cô cố ý ở lại sau cùng, đợi tất cả đại thần rời đi rồi mới ra ngoài.

Đúng lúc này, cửa sau bị bịt kín mở ra, Phượng Vũ đi vào, cúi đầu, nói, “Bệ hạ, người có thể đi lối này.”

Nguyên Tiêu cảm kích rơi nước mắt, "Phùng hầu trung..."

"Bệ hạ, không cần phải cảm ơn thần, Nhϊếp chính vương vừa mới *lâm triều nên không muốn bị mang tiếng hành hạ long thể."

*"Lâm triều" tức là đăng vị giải quyết quốc sự, mang tính trọng đại, mà hậu phi cung tần vốn dĩ không có quyền tham chính, nếu như có quyền đó thì tức là "Xưng Chế" là tiến hành quyền quản lý quốc chính như Thiên tử, hàm ý hành xử đều tương đương quyền lực của Hoàng đế.

Thường Quý giúp cô đứng dậy, khi ngón chân Nguyên Tiêu dùng sức, cô đau đến mức hít một hơi thật sâu mới cử động được.

Sau khi đi ra khỏi điện Thái Cực, Huyền Phong quân lập tức mang theo kiệu đi tới, Nguyên Tiêu nào dám ngồi, đều được Thường Quý đỡ, phía sau còn có một vòng lớn Huyền Phong quân, bọn họ canh gác nghiêm ngặt đến mức không có con muỗi nào có thể bay vào.

Này cũng thôi đi, Phượng Vũ còn theo sau như một âm hồn bất tán, cho dù không quay đầu lại, Nguyên Tiêu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn chiếu về phía cô.

“Phùng hầu trung có gì muốn nói?” Nguyên Tiêu rốt cục cũng nhịn không được quay đầu hỏi hắn.

"Bệ hạ không có gì muốn nói với thần sao?"

Nguyên Tiêu bỗng nhiên có chút sợ hãi, chẳng lẽ hắn đã nhìn thấu kế hoạch của mình? Mồ hôi lạnh lặng lẽ chảy dọc sống lưng cô, nhưng Nguyên Tiêu rất nhanh chóng nhận ra rằng mình chưa vạch trần bất kỳ manh mối nào, lời nói của Phượng Vũ có thể chỉ đơn thuần là lừa cô.

Ưỡn ngực, Nguyên Tiêu đem khi chất của hoàng thượng cao thêm một tấc, "Ngươi muốn hỏi chức quan của ngươi sao?"

Phượng Vũ cuối cùng cũng mủi lòng, “Tại sao bệ hạ lại sửa chiếu?”

“Nếu để ta giữ chức quan kia, ngươi không sợ ta phế bỏ hoàng quyền của ngươi sao?”

Nguyên Tiêu vẻ mặt buồn bã, “Ta nợ ngươi, ngươi cứ cho là ta đang đền bù đi.”

Lúc đó suýt chút nữa tên này đã thiến hắn, nhưng bây giờ cô lại đang bồi thường cho hắn một chức quan cao trong triều, cô thật rộng lượng biết bao! Nên là ngươi hãy gạt bỏ những mối hận thù trong quá khứ và đừng hành hạ ta nữa.

Ai ngờ nụ cười ấm áp của Phượng Vũ đột nhiên trở nên nham hiểm, "Đền bù? Bệ hạ cuối cùng cũng nhận ra ta?"

Này... với phản ứng này, liệu hắn có sợ ta lộ ra khuyết điểm năm xưa của hắn không? Người nắm giữ quyền lực từng bị đối xử như một con chim trong l*иg, lại còn sắp bị thiến, quả thực là đáng hổ thẹn.

Nguyên Tiêu vội vàng nói, “Chuyện quá khứ cứ để nó trôi qua, ta sẽ không nhắc tới nữa, Phùng hầu trung cũng không cần phải để trong lòng, năm đó là lỗi của ta, ta không nên phạm phải những sai lầm đó. Ta đang chuộc tội cho lỗi lầm năm đó."

Nguyên Tiêu cho rằng lời nói của mình không có gì sai trái, nhưng không ngờ Phượng Vũ lại nổi giận, lộ ra vẻ tàn ác.

"Ngươi căn bản không nhớ tới cái gì!" Ánh mắt hắn lại rơi vào Thường Quý, lạnh lùng cố chấp, như thể một giây tiếp theo Thường Quý sẽ bị lột da và xé thành từng mảnh.

Thường Quý run rẩy, vội vàng cúi đầu nhìn xuống mũi chân mình, nếu không hắn thực sự sợ đến mức phải quỳ xuống cầu xin thương xót.

Nguyên Tiêu cũng sửng sốt, hắn làm sao có thể nói trở mặt liền trở mặt vậy?

"Nhưng nếu Bệ hạ đã ban cho ta cái quyền lực này, ta nhất định sẽ không để người thất vọng!"

Đây chắc chắn là đe dọa!

Phượng Vũ phất tay áo bước đi, Nguyên Tiêu sửng sốt tại chỗ, cô là ai? Cô đang ở đâu? Cô đã làm gì sai?

Trong lúc nhất thời, cô thậm chí còn băn khoăn không biết tiểu hoàng thượng không chỉ nhốt Phượng Vũ vào l*иg như chim, có lẽ còn làm chuyện gì khác, nhưng cô lại nghe nói tiểu hoàng thượng không phải rất tốt với hắn sao?

Nhưng nếu nam nhân bị nhốt vào l*иg, cũng không có chắc chắn tâm tư của hắn trên phương diện kia trong sạch, nếu như vậy, Phượng Vũ đối với cô hận thật sự là không quên được sao?

Nghĩ lại Đông Tấn thời Tần hoàng đã làm gì với Mộ Dung tiểu Phượng hoàng, dù Phù Kiên có đối xử tốt với Mộ Dung đến đâu, cuối cùng chẳng phải vẫn bị đối phương gϊếŧ chết sao?

Nguyên Tiêu toát mồ hôi lạnh, cô có phải không nên tự cho mình thông minh để đi tới bước cờ này không?

Bây giờ hối hận còn kịp không?

“Bệ hạ, bệ hạ, người không sao chứ?” Thường Quý vội vàng tới đỡ Nguyên Tiêu đang khập khiễng như sắp ngã.

Nguyên Tiêu ôm đầu vỗ ngực, “Tại sao năm đó trẫm lại thiến Phượng Vũ?”

Nhất thời tức giận? Không. Chắc chắn phải có lý do gì đó chứ.

Khi được hỏi đến, sắc mặt của Thường Quý tái nhợt, làm sao hắn ta dám nói sự thật? Nếu biết lý do thực sự, có lẽ lúc này vị này sẽ trực tiếp gϊếŧ chết Phượng Vũ mà không quan tâm đến bất cứ điều gì.

"Nô tài chỉ nhớ là hai người đã cãi nhau, nhưng nô tài lại quên mất lý do cụ thể."

Nguyên Tiêu nhắm mắt lại, vì sao cô đọc nguyên tác lại bỏ chương? Nếu không thì đã không có nhiều điều khiến cô không hiểu như vậy!

Ở bên kia, Phượng Vũ chưa bước được hai bước đã gặp Thạch Đồ đang tìm.

“Cửa sau là ngươi mở ra?”

Phượng Vũ chắp tay nói, “Chân Hoàng thượng chảy máu.”

Không hề nghi ngờ, tiểu Hoàng thượng đi theo ngự đạo, bị thương, hắn lại yếu đuối như vậy, nếu lúc đó hắn lại lăn xuống bị phế thì phải làm sao?

"Hai ngày một lần lại truyền thái y, đồn ra ngoài cũng không tốt." Phượng Vũ khéo léo nói.

Thạch Đồ nhìn sắc mặt hắn không chút biến sắc, chỉ nói, “Hôn quân không cần người khác thương hại.” Nhưng ngay sau đó, hắn lại đi tới trước mặt Nguyên Tiêu, một tay bế cô lên, trực tiếp ném lên kiệu.

Phượng Vũ,......

Nguyên Tiêu run rẩy đứng dậy khỏi kiệu, đột nhiên cô cảm thấy kiệu trầm xuống, bên cạnh có người, Thạch Đồ tuỳ tiện ngồi bên cạnh, đôi mắt như sao lấp lánh dưới ánh mặt trời, hắn mở mí mắt ra, nhìn thế nào cũng có vẻ như đang coi thường cô.

Chiếc kiệu này được tạo ra khi tiểu hoàng thượng lên ngôi, dài sáu thước, rộng năm thước, xung quanh có lan can bằng vàng ngọc, ở giữa có một chiếc ghế dài, ghế dài có thể chứa ba người ngồi thoải mái, hơn nữa bên trong còn có thể nằm, bên cạnh cung nữ có thể hầu hạ, còn có mái che để che nắng.

* Kiệu của vua gọi là Long liễn (hoặc ngự liễn), thông thường có kết cấu gồm một cái ghế chạm long vân, có mái che, đặt trên một giàn đòn và phải mất đến 16 người để gánh.

Một chiếc ngự liễn như vậy nặng hơn một ngàn cân, mỗi khi di chuyển đều phải có thê thϊếp và bốn năm cung nữ thái giám đi cùng, phải có tám mươi tám người mới khiêng được ổn định và đàng hoàng.

Chỉ là chiếc kiệu vuông này cũng có thể biết tiểu hoàng thượng từ trước đến nay kiêu ngạo và ngông cuồng như thế nào, lúc này Huyền Phong quân đang nâng bộ liễn, Thạch Đồ dựa vào ghế, Nguyên Tiêu đột nhiên cảm thấy lúng túng, nếu mình qua đó ngồi có bị đá xuống hay không? Nếu không qua đó ngồi sẽ giống như một nô tì đang hầu hạ hắn, vậy thì mặt mũi Hoàng thượng sẽ để ở đâu?