Ngoại trừ Kiều Hồng Hi, những người khác đều biết lí do Bùi Kiều khóc thảm như vậy.
Ngu Bán Bạch khẽ ôm Bùi Kiều đang bi thương vào lòng, cũng không lên tiếng tiếng an ủi, chỉ dùng bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai nàng, giờ phút này dù có nói gì cũng không có tác dụng an ủi nàng ấy.
Nghe từng tiếng âm thanh nức nở, Tiểu Hạc Tử nhất thời mất đi hứng thú ăn uống, đứng dậy từ trên mặt đất, dẫm lên mặt cát mềm mại mà đi, khi trở về tay cầm một chén nước, nàng mím môi lại tạo ra âm thanh như đang uống nước, giao nước cho Ngu Bán Bạch: “Uống nước sẽ tốt lên một chút.”
Ăn xong đồ chiên, lại rơi nước mắt òa khóc một trận, Bùi Kiều khóc nức nở, giống một con ấu hồ đang lạc lối tìm đường dưới ánh trăng, bởi vì sợ hãi cho nên giọng trở nên khàn khàn, lại bởi vì bất lực mà không thể mở miệng.
Một chén nước Ngu Bán Bạch chỉ cho uống hai miếng.
Bùi Kiều nghiến chặt răng chủ động uống nước, khi uống nước cũng vẫn thút thít khóc, nước vào bụng phát ra âm thanh lộc cộc, âm thanh lộc cộc kia liền thay thế cho tiếng khóc của nàng.
Kiều Hồng Hi không biết nguyên do liền nhìn về phía Thương Trì, lại nhìn nhìn Ngu Bán Bạch, nhưng bọn hắn đều mím chặt môi, Kiều Hồng Hi đại khái liền hiểu không thể nói điều này trước mặt Bùi Kiều, liền không hỏi thêm câu nào nữa.
Ở trên người Kiều Hồng Hi cảm nhận được sự ấm áp của phụ thân, khóc đến mức lôi thôi nhếch nhác, da mặt Bùi Kiều cũng dày hơn, nước mắt lưng tròng mượn tay áo của Kiều Hồng Hi: “Ta có thể mượn tay áo của ngươi để ngủ một chút không?”
“Ngủ trong tay áo?” Kiều Hồng Hi không biết Bùi Kiều muốn biến thành hồ ly chui vào trong tay áo ngủ, tưởng nàng muốn lấy hình dạng con người để vào ngủ.
“Ừm.” Bùi Kiều gật đầu.
Dáng người Bùi Kiều cao gầy, chân dài tay dài, làm sao có thể tới ngủ trong tay áo, Kiều Hồng Hi do dự một chút, nhưng nhìn thấy giọt lệ trên cặp mắt kia, tâm nàng lại nhũn thành bùn, liền đáp ứng.
“Cảm ơn ngươi.” Bùi Kiều lau khô nước mắt trên mặt, nói lời cảm tạ sau đó biến thành hồ ly chui vào trong tay áo co lại thành một cục ngủ: “Ngủ một giấc liền sẽ tốt hơn.”
“Hóa ra là ngủ như thế này a…” Kiều Hồng Hi tò mò, trộm vén tay áo lên nhìn vào bên trong. Bùi Kiều giấu mặt vào trong ngựa, ngoại trừ bộ lông trắng bạc thì không thấy thứ gì khác, giống như một viên bột tròn đã nấu chín.
Chờ Bùi Kiều ngủ say, mọi người mới dám nói chuyện.
Trong tay áo Kiều Hồng Hi có một tiểu hồ ly, nàng còn cẩn thận hơn lúc bản thân mang thai, eo thẳng tắp, cánh tay giơ cao, không dám lộn xộn.
Cánh tay nâng cao, trong tay áo còn chứ hồ ly, chỉ trong chốc lát cánh tay Kiều Hồng Hi liền trở nên nhức mỏi
“Để ta đi.” Ngu Bán Bạch lấy Bùi Kiều ra khỏi tay áo Kiều Hồng Hi, đặt nàng vào tay áo mình ngủ
Hồ ly đã rời khỏi ống tay áo, Kiều Hồng Hi vận động cánh tay đã mỏi nhừ, hỏi: “Nàng là làm sao vậy?”
Ngu Bán Bạch nói ngắn gọn, nói ra mực đích Bùi Kiều tới Dương Châu.
Một mảnh hiếu tâm cảm động lòng người.
Kiều Hồng Hi là phàm nhân, đều đã giữ vững quan điểm trong nhiều năm, nghe xong quá khứ của phụ thân Bùi Kiều, khóe mắt thấm lệ, nói: “Ta còn tưởng rằng nàng ấy muốn lấy thịt rồng là do lòng tham, hóa ra là lòng hiếu thảo đè nén lòng tham. Nếu mẫu thân nàng không phải hồ ly tinh, chắc chắn sẽ trở thành một đoạn giai thoại phong lưu ngày đó.”
“Phụ thân mẫu thân nàng, ta cũng không biết là người như thế nào.” Bùi Kiều ở trong tay áo mình, không dám đánh thức nàng, thanh âm nói chuyện của Ngu Bán Bạch còn nhẹ hơn Kiều Hồng hi đến ba phần
Ngu Bán Bạch suy nghĩ, Bùi Diễm cùng Hồ Túy Thủy cho phép nữ nhi bên cạnh là Bùi Kiều tới Dương Châu, không phải vì muốn thịt rồng để kéo dài tuổi thọ chữa khỏi bệnh tật, mà là biết thọ số sắp tận, không muốn Bùi Kiều tận mắt nhìn thấy họ bước một bước xuống hoàng tuyền mà thương tâm quá độ, cho nên mới nhẫn tâm đẩy nàng đi. Mặc kệ có thịt rồng hay không, bọn họ đều không thể vĩnh viễn ở bên cạnh Bùi Kiều, Bùi Kiều được nuôi dưỡng trong sự cưng chiều lâu như vậy, một thân yếu ớt, vừa lúc mượn cơ hội này rèn luyện năng lực ứng biến của Bùi Kiều, không đến mức về sau gặp được chuyện chỉ biết rụt về phía sau.
“Có đức không cậy đức, có tài không cậy tài, vì dân mà sẵn sàng xả thân, tấm lòng chứa vạn dạm sao trời a.” Kiều Hồng Hi khẽ đáp
Một bên Thương trì nhàn nhạt nói một câu nông cạn: “Vẫn là một người giàu có.”
“Chàng có thể câm miệng.” Kiều Hồng Hi trừng mắt liếc nhìn Thương Trì một cái: “Lăn qua một bên đi.”
Thương Trì ngậm miệng nhưng không cút đi chỗ khác mà ăn vạ bên người Kiều Hồng Hi một bước cũng không rời, Tiểu Hạc Tử thấy vậy, đương nhiên sẽ thầm mắng Thương Trì mấy câu không dễ nghe trong lòng.
Thương Trì có thể nhìn ra Tiểu Hạc Tử đang mắng người từ ánh mắt ghét bỏ của nàng ấy, e ngại mặt mũi của Kiều Hồng Hi nên không tiện cãi lại, bọn họ trừng mắt nhìn lẫn nhau và tự mắng đối phương trong lòng
Lửa giận trong lòng khó mà giải tỏa, hai cái đầu cứ thế mà tiến sát lại gần, qua mấy cái nháy mắt cả hai đỉnh đầu đã chạm vào nhau, giống như con trâu có hai cái sừng, nghẹn đỏ mặt không ai chịu nhường ai.
Rồng đã ở trước mặt nhưng lại không lấy được thịt rồng, Ngu Bán Bạch sốt ruột thay cho Bùi Kiều, đánh đại hỏi: “Phu nhân, thịt rồng thật sự có thể kéo dài tuổi thọ sao? Nếu có thể, ta có thể lấy một miếng không?” Sự lo lắng đã đánh mất đi chừng mực, Ngu Bán Bạch hỏi xong không khỏi mím môi, đôi mắt cũng nhìn về phía nơi khác.
Kiều Hồng Hi chưa phát giác ra câu hỏi này có điểm nào sai, nhưng có chút rộng rãi sơ sài, nàng thản nhiên cười, trả lời: “Toàn thân rồng đều là bảo vật, thịt và gân rồng là trân quý nhất, tự nhiên có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng không thể lấy, mặc kệ là lấy thịt rồng hay bán thịt rồng, đều là phạm vào thiên quy. Phu quân của ta vẫn là ngoan long, ngoan long không thể tái phạm sai lầm.” Nói đến nửa đoạn sau, ký ức về năm đó ở Tru Tiên Đài bỗng nhiên hiện lên, nét mặt Kiều Hồng Hi cũng không còn tươi cười, thương tâm, ảnh mắt nhìn thấy Thương Trì và Tiểu Hạc Tử ở đằng sau đối đầu.
Thương Trì đối đầu với Tiểu Hạc Tử, đè nén quá mức khiến sừng rồng dài ra. Sừng rồng ở đỉnh đầu, Tiểu Hạc Tử giống như cái bánh xe mà lăn ba vòng trên mặt đất: “A gia!”
Trận đối đỉnh đầu trong yên lặng này lại biến thành trận đánh đến nghiến răng nghiến lợi.
Khó khăn đứng lên, Thương Trì không có một chút phong độ nào, sự thương tâm của Kiều Hồng Hi cũng bay đến Trảo Oa quốc.
Không đáng thương tâm vì Thương Trì.
Thuở trước thế gian có mấy trăm ngoan long, nhưng ngoan long không hạ mưa lại đi làm chuyện xấu, cuối cùng bị Ngọc Hoàng Đại Đế bắt đến Tru Tiên Đài cắt đi lỗ tai đến chết. Mẫu thân của Thương Trì tránh được một kiếp, nhưng Ngọc Hoàng Đại Đế vẫn luôn coi ngoan long là một tai họa.
Năm đó Thương Trì vì cứu Kiều Hồng Hi mà phá hủy cả cung điện ở nhân gian, Ngọc Hoàng Đại Đế tức giận đến phái Thác Tháp Thiên Vương tới bắt lấy, nếu không có Vương Mẫu nương nương cầu tình, Thương Trì chắc chắc sẽ bị cắt tai.
Ngu Bán Bạch cũng cầu không được thịt rồng, khắp nơi lo lắng bất đắc dĩ, Kiều Hồng Hi lại giải thích: “Hiến thịt rồng để kéo dài tuổi thọ người phàm hoặc yêu quái, Ngọc Hoàng Đại Đế biết được chắc chắn sẽ lôi lên Tru Tiên Đài. Lại nói, phu quân ta yếu ớt, mất một giọt máu phải hôn mê mất mấy ngày, mất một miếng thịt rồng, phải hôn mê đến mấy năm.”
“Xin lỗi… Ta không biết chuyện này.” Chỉ sốt ruột thay cho Bùi Kiều, cũng không hỏi rồng có chỗ khó xử hay không, Ngu Bán Bạch đánh vào miệng coi như xin lỗi.
Kiều Hồng Hi nói rõ ý tưởng về thịt rồng không thể làm, có nghĩ việc Bùi Kiều đi tới Dương Châu như giỏ trúc múc nước hóa công dã tràng, tâm Ngu Bán Bạch không đành lòng, không nhịn được muốn thịt tuyền tiên giống với thịt rồng, chỉ cần Bùi Kiều mở miệng, hắn lúc nào cũng có thể cắt bỏ cho nàng.
Tiểu Hạc Tử bỗng nhiên bò đến giữa Kiều Hồng Hi và Ngu Bán Bạch, nói: “Thương Trì ca ca nói, sừng rồng cũ cũng có thể kéo dài tuổi thọ, người trên phố phường thường nói sừng rồng có thể chữa bệnh, bệnh được chữa khỏi không phải sẽ kéo dài tuổi thọ sao?”
“Sừng rồng cũ?” Kiều Hồng Hi nghĩ đến sừng rồng bị rụng ra từ Thương Tiểu Lục và Thương Tiểu Thất, sừng rồng cũng là bảo vật, nhưng nàng cũng sợ nếu yêu quái sử dụng nó sẽ vi phạm thiên quy.
“Sừng rồng cũng được sao?” Ngu Bán Bạch ngạc nhiên mừng rỡ hỏi
Thương Trì đánh lộn cùng Tiểu Hạc Tử nhưng cũng có nghiêm túc nghe cuộc đối thoại giữa Kiều Hồng Hi và Ngu Bán Bạch, Thương Trì xoay tròn theo một cơn gió xoáy đến trước mặt bọn họ, nói tiếp theo lời Tiểu Hạc Tử: “Chỉ là trị bệnh, hẳn là sẽ không lại vi phạm thiên quy như cũ, Kiều Kiều, dù sao sừng rồng cũ cũng chỉ để đó. Tiểu hồ ly nhận ta làm ca ca, phụ thân nàng cũng là phụ thân ta.”
“Nhưng nếu sau này bọn họ khỏi bệnh, tuổi thọ trên sổ sinh tử cũng thay đổi, khiến người ta nghi ngờ, ta sợ…” Kiều Hồng Hi lai thở dài, không phải tâm nàng quá cứng rắn, chỉ là chuyện ở Tru Tiên Đài khiến nàng lo sợ không thôi.
Không khí lâm vào sự trầm mặc, trong lòng Ngu Bán Bạch như đã quyết, nói: “Không bằng như vậy, đến lúc đó người bên trên truy vấn thì nói là do ta trộm. Như vậy vừa không liên lụy đến rồng, vừa không phiền đến Kiều Nhi.”
“Ngươi không sợ sao?” Kiều Hồng Hi nghiêm túc hỏi.
Đây cũng không phải là trò đùa, Ngu Bán Bạch là tuyền tiên, chạm phải tai họa sẽ bị bắt lên, nhẹ thì chịu sét đánh, nặng thì bị chém đuôi, khó thoát khỏi cái chết.
“Không sợ.” Thái độ của Ngu Bán Bạch kiên định, khẽ cười đầy mặt nói: “Dù sao cũng phải chết, dù sao cũng có đầu thai chuyển thế.”
Kiều Hồng Hi đổ mồ hôi lạnh, khó xử mà lắc đầu, lại gật gật đầu, thật lâu sau cũng không nói gì, nhìn lên sao trời cùng biển cả, nàng lại nghĩ tới cảnh ở Tru Tiên Đài, thiên binh thiên tướng đao kiếm cầm tay, vô cùng dọa người.
Tiểu Hạc Tử trầm mặc một lát rồi mở miệng: “Kiều tỷ tỷ, ta có ý tưởng này.”
Ăn quá nhiều, cạp váy đè lại rất chặt, ngồi dưới đất thở gấp không thôi, Tiểu Hạc Tử đứng lên, đánh một tiếng giòn vàng lên cây dẻ nói: “Kiều tỷ tỷ, tỷ có liên lạc với Lục ca ca, không bằng hỏi hắn một chút, phụ mẫu tiểu hồ ly tuổi thọ bao nhiêu? Nếu tuổi thọ còn dài, vậy dùng sừng rồng cũng không có việc gì, nếu không còn lại mấy ngày thì lại nghĩ cách cũng chưa muộn. Lỡ như tuổi thọ còn dài thì sao? Hiện tại chúng ta không phải lo lắng vô ích rồi sao?”
“Đúng vậy.” Thương Trì vỗ đùi kêu to: “Bấm tay tính toán, vừa vặn đến phiên Lục phán quan, Kiều Kiều, không bằng hiện tại nàng đi hỏi một chút?”
Không biết Lục ca ca trong miệng Tiểu Hạc Tử là ai, Lục phán qua trong miệng Thương Trì lại là người phương nào, có quan hệ gì với Kiều Hồng hi, Ngu Bán Bạch cũng không sốt ruột mà hỏi đông hỏi tây, chỉ bưng cánh tay quan sát thái độ và biểu tình của Kiều Hồng Hi.
Kiều Hồng Hi vừa cau mày, Ngu Bán Bạch liền cảm thấy có hi vọng.
“Tiểu Hạc Tử nói không sai, hiện tại ta đi viết phong thư hỏi một chút.” Kiều Hồng Hi nói Thương Trì mang ra bút cùng nghiên mực, ở trước mặt Ngu Bán Bạch viết một phong thư đốt xuống địa phủ.
Ngu Bán Bạch đem theo hi vọng của Bùi Kiều đặt vào bức thư, thấy bức thư bị đốt thành tro tàn từng chút một rồi bị gió thổi tán, tâm hắn đều nhảy lên tận cổ họng
Tiểu Hạc Tử nhắm mắt cầu nguyện, cầu cho tuổi thọ của phụ thân Kiều Hồng Hi vẫn còn dài.
Ước chừng nửa khắc, bên chân Kiều Hồng Hi xuất hiện một phong thư.
“Thư của Lục ca ca tới.” Tiểu Hạc Tử là người đầu tiên phát hiện thư đã tới.
“Nhanh như vậy?” Kiều Hồng Hi mở bức thư ra xem, Ngu Bán Bạch không ngừng quan sát biểu hiện của Kiều Hồng Hi, xem đến cuối, sắc mặt Kiều Hồng Hi càng ngày càng khó coi, Thương Trì cũng Tiểu Hạc Tử chỉ nhìn lướt qua bức thư, ánh mắt cũng đượm vẻ buồn rầu.
Chỉ nhìn thấy sự biến hóa trên gương mặt bọn họ, Ngu Bán Bạch liền đoán ra được nội dung của bức thư, nhưng hắn vẫn hỏi: “Như thế nào?”
Kiều Hồng Hi gấp lại bức thư về nguyên trạng theo đúng nếp gấp, muốn nói lại thôi, chỉ vào tay áo Ngu Bán Bạch hỏi: “Nàng còn ngủ sao?”
Ngu Bán Bạch nhìn trộm vào trong tay áo, tư thế ngủ của Bùi Kiều vẫn không thay đổi: “Ừm, vẫn còn ngủ.”
“Vậy là tốt rồi.” Kiều Hồng Hi thở ra một hơi nặng nề, giọng nói có phần nặng nề, nói: “Trong thư nói, thọ số của bọn họ chỉ có thể tới Trung thu.”