Gia đinh phụng mệnh tiến đến tróc nã Ôn Xuân Nam, mà giờ phút này Ôn Xuân Nam đang quỳ gối trước mặt Thẩm Triệu Tuấn, ôm chặt chân Thẩm Triệu Tuấn, nước mắt lưng tròng khóc lóc kể lể cậu chịu ủy khuất ở Trì gia như thế nào.
“Đốc chủ đại nhân, ngài phải làm chủ cho nô gia, Trì gia cũng quá ỷ thế hϊếp người, nô gia còn trẻ, không muốn thủ tiết đâu.”
Một tiểu mỹ nhân mặc vải thô áo tang quỳ gối bên cạnh, mái tóc đen rơi tán loạn vì khóc nháo, chóp mũi ửng đỏ, rõ ràng lúc trước còn ồn ào làm loạn tuyệt đối không làm nô, gặp phải chuyện này liền biết đường tới cửa cầu cạnh.
Thẩm Triệu Tuấn hừ cười một tiếng: “Không phải Xuân Nô nói, tình nguyện chết, cũng không muốn hầu hạ bản quan sao?”
Tròng mắt đen nhánh đảo một vòng, Ôn Xuân Nam giơ tay, lộ ra nụ cười tươi rói lấy lòng, lay bạch y bào của Thẩm Triệu Tuấn: “Đốc chủ đại nhân thần uy cái thế, có thể phục vụ đại nhân, là phúc khí ba đời ba kiếp nô gia tu luyện, nào dám không tình nguyện đâu?”
Cậu ở trong nhà đọc không ít thoại bản (tiểu thuyết thời xưa), bản lĩnh trợn mắt nói dối càng thêm lợi hại.
“Đi thôi, bản quan bồi ngươi đi một chuyến.” Thẩm Triệu Tuấn xách Ôn Xuân Nam lên, thấy trên quần áo cậu có dơ bẩn, theo bản năng vủi hộ cậu.
Đồ không có lương tâm, Thẩm Triệu Tuấn ở trong lòng yên lặng mắng một câu.
Có Thẩm Triệu Tuấn chống lưng, Ôn Xuân Nam eo đứng thẳng thắn, nghênh ngang đi theo nô bộc Trì gia lại lần nữa đi vào linh đường: “Trì đại nhân, nghe nói ngài muốn trói ta tới linh đường, dập đầu bồi tội lệnh phu nhân?”
“Thật ngượng ngùng, ta dập đầu cũng chỉ dập đầu người đã chết, còn về phần người sống…" Ôn Xuân Nam liếc mắt một cái, “Ta nghĩ hẳn là trong lòng mọi người đều hiểu rõ.”
Trì tri phủ tức giận đến run lẩy bẩy, lạnh lùng nói: “Người đâu, trói tiện nhân đại bất kính này lại, kéo ra bên ngoài đánh mạnh cho ta, đánh chết thì đưa về Ôn phủ đi!”
Gã gia đinh cao lớn thô kệch tiến lên, còn chưa tới gần Ôn Xuân Nam, đã bị mấy nam tử mặc nâu sam quật ngã xuống đất.
Bên trong linh đường rộng rãi ùa vào một đội thị vệ mang đao, vây quanh linh đường, không một kẽ hở.
“Trì đại nhân thật uy phong.”
Trì tri phủ sắc mặt khẽ biến, vội vàng tiến lên thỉnh an: “Hạ quan không dám.”
“Trì đại nhân muốn động người nhà ta, có phải hay không cũng nên hỏi ý kiến nhà ta?” Thẩm Triệu Tuấn dùng thân phận Đông Xưởng đốc chủ áp người.
Ôn Xuân Nam nghĩ thầm, thanh âm của đốc chủ còn rất dễ nghe, khụ, để Khiêu Vân xưng “Nhà ta” cậu liền nổi hết da gà, nhưng khi đốc chủ nói lời này, cảm thấy lỗ tai có chút tê dại ngứa ngáy.
“Hạ quan không biết Ôn thiếu gia là người của đốc chủ.” Trì tri phủ sợ tới mức trán đổ mồ hôi, nuốt nuốt nước miếng, “Hạ quan quấy nhiễu Ôn thiếu gia, mong rằng Ôn thiếu gia thứ lỗi.”
“Không biết?” Thẩm Triệu Tuấn nhướng mày khinh miệt cười, “Nhà ta nhớ rõ chính là Trì đại nhân tự mình mở miệng, muốn dâng Ôn Xuân Nam cho nhà ta, như thế nào mới qua hai ngày, Trì đại nhân liền quên mất.”
Trì tri phủ sợ tới mức lập tức quỳ trên mặt đất, xoa xoa thái dương: “Hạ quan... Hạ quan...”
“Trì đại nhân quý nhân hay quên chuyện.” Thẩm Triệu Tuấn nhếch môi, nhìn về phía Ôn Xuân Nam, “Xuân Nhi, còn không mau tới đỡ Trì đại nhân dậy.”
“Dạ.” Ôn Xuân Nam giả vờ giật mình, tiến lên đỡ Trì tri phủ, “Trì đại nhân hà tất hành đại lễ như vậy, thảo dân chịu không nổi.”
Cuối cùng cậu cũng chứng kiến sự lợi hại của Đông Xưởng đốc chủ, kẻ hèn chỉ nói mấy câu, dọa một quan tri phủ thành như vậy.
Trì phu nhân ngã ngồi trên mặt đất, lão gia cùng nàng nói, Ôn Xuân Nam bay lên cành cao biến phượng hoàng, cố ý câu dẫn Đông Xưởng đốc chủ, hoá ra lại là lão gia vì thăng quan gạt nàng làm ra sự tình như vậy!
Trách không được... Trách không được Cảnh Ngọc đã chết, lão gia lại không có nửa điểm bi thống, đó chính là thân sinh tiểu nhi tử của hắn a!
“Còn chuyện hôn sự của Ôn Xuân Nam cùng Trì gia, nếu hai người không còn là phu thê, liền hủy bỏ thôi.”
“Dạ... Hạ quan đã biết.” Trì tri phủ cũng chỉ có thể cắn răng nuốt xuống bụng.