Núi Xa Tìm Phù Dung

Chương 7: Cha thương con

Cô gái tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên giường, cô gái vừa mới bị anh bắt nạt, trêu chọc giờ đang ngoan ngoan gọi anh là cha.

Tần Mộng Viễn sắp bị cô tra tấn phát điên rồi, nhưng anh biết cô không cố ý dụ dỗ anh, bởi vì trong mắt cô hiện rõ sự ngây thơ và tin tưởng, có lẽ cô quay trở về thời thơ ấu trong lúc hỗn loạn, vô thức tìm kiếm sự an ủi của cha mình khi bị thương.

Anh lên giường, quỳ bên cạnh cô, đôi môi mỏng ấm áp hôn nhẹ lên môi, mặt cô, giống như đang dỗ dành con gái mình.

Tay anh nhào nặn ngực cô, cởi chiếc áσ ɭóŧ trói buộc, hai bầu ngực rũ xuống nhưng hình dạng đầy đặn, xinh đẹp vẫn còn đó, anh cử động rất nhẹ, tay bác sĩ thon dài, sạch sẽ, kỹ thuật xoa bóp đều đặn, nhanh chóng khiến cô có cảm giác.

Tác dụng của thuốc trong cơ thể cô vẫn chưa tiêu tan, vẫn đang chảy trong máu, hóa thành mồ hôi mỏng toát ra bên ngoài, cô bắt đầu phát ra những tiếng kêu khó chịu, hai chân không tự chủ được mà kẹp chặt.

“Tên là Nhan Nhan? Đúng không?” Anh mυ'ŧ hôn quả anh đào nhỏ trên ngực cô, ngậm vào miệng trêu chọc, có mùi sữa vương vấn trong hơi thở của anh.

“Ưʍ...” Cô gái ngây ngô không chịu nổi sự trêu chọc của anh, cánh tay cô vòng qua cổ anh, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào cổ anh, ngân nga khe khẽ bên tai anh.

“Nhan Nhan không sợ, cha thương con.”

Anh nắm lấy mắt cá chân của cô, gấp chân lên ngực.

Vùиɠ ҡíи của cô gái mở rộng trước mặt anh, không nhiều lôиɠ ʍυ lắm, chỉ có một chút, nó ướŧ áŧ, che phủ xung quanh âʍ đa͙σ của cô, môi âʍ ɦộ mỏng manh, yếu ớt lộ ra ngoài, bị cọ xát đến đỏ ửng, hơi sưng, âʍ ѵậŧ nhỏ ở giữa nhô lên, rất ngoan ngoãn, rất quyến rũ.

Tất cả đều trắng nõn, mềm mại, rõ ràng chỉ mới bị anh cắm qua.

Suy nghĩ một lúc, anh cúi đầu, đặt môi lên đùi trong của cô, ngậm lấy một làn da nhỏ, liếʍ mυ'ŧ.

“Đừng, ngứa quá...” Dung Nhan nhạy cảm dùng hai chân kẹp đầu anh, dùng tay đẩy vai anh.

Tần Mộng Viễn ấn tay cô xuống, tiếp tục mυ'ŧ một lúc rồi mới đứng dậy, gần giữa hai chân của cô gái có một dấu hôn nhỏ màu đỏ nhạt trên làn da trắng nõn.

Dấu vết anh để anh cho cô được in lên vùиɠ ҡíи của cô, chỉ anh nhìn thấy, chỉ thuộc về một mình anh.

Anh hài lòng, ngón tay vuốt ve dấu hôn một lúc rồi nâng mông cô lên, cầm dươиɠ ѵậŧ nhắm thẳng vào miệng huyệt, hạ eo xuống.

“Nhan Nhan...” Anh khàn giọng gọi cô, nhắc nhở cô rằng anh đang chiếm giữa cơ thể cô từng bước một.

“Ưm a...” Dung Nhan đau đớn cau mày, không còn nhẹ nhàng như vừa rồi nữa, nhưng động tác của anh dịu dàng hơn rất nhiều, cô có thể chịu được.

Chậm rãi đến một độ sâu nhất định, anh thâm nhập vào cho đến khi cô ưỡn eo lên, có một hình thù nhô lên trên bụng cô.

“Hức hức...Đau...” Dung Nhan khóc lóc lắc đầu, hai chân dang rộng, run rẩy.

Tần Mộng Viễn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó của cô, tay anh ôm eo cô, bắt đầu rút ra rồi lại thọc vào.

Anh sợ cô đau sẽ giãy giụa, vì thế dùng cơ thể áp chế cô, bộ ngực cường tráng đè ép ngực cô khiến chúng biến dạng thành hai quả bóng dẹt, lắc lư theo tần số của anh.

Vào thời điểm này người đàn ông rất tàn nhẫn, không có cách nào khác, cô gái nào cũng phải trải qua, anh đã dịu dàng hết sức rồi.

“Nhan Nhan, xin lỗi...”

“A hức hức...” Dung Nhan khóc, cơ thể khó chịu không thể chạy trốn, chỉ có thể mặc anh cướp đoạt.

Dươиɠ ѵậŧ thô to của người đàn ông liên tục đâm vào cơ thể cô, thọc đến nơi rất sâu, tưởng chừng như đã đến điểm cuối nhưng lại dường như vẫn chưa chạm tới, có thứ gì đó ngăn cản, anh không thể đẩy vào, nhưng mỗi lần anh chạm vào nơi đó, cô sẽ mất kiểm soát kêu lên, sắc bén và mỏng manh, có lẽ là đau? Cũng có lẽ là sướиɠ.

31 tuổi, nhưng anh không có kinh nghiệm thực chiến, đây là lần đầu tiên cô quan hệ tìиɧ ɖu͙©, anh cũng vậy.

Anh phóng thích du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất trong cơ thể cô, khám phá cơ thể của cô.

Nó đẹp đến mức khiến anh có hứng thú và sức lực vô tận để tiến vào sâu hơn, cơ thể nhỏ nhắn, mềm mại của cô có đủ điều bí ẩn để thu hút anh khám phá nó.

Trên giường, cơ thể nam nữ áp sát nhau, những giọt nước từ nơi hai người giao hợp bắn tung tóe, khiến ga giường ướt một mảng.

Dần dần, Dung Nhan không chịu nổi nữa, tiếng kêu yếu ớt hơn, cơ thể căng thẳng bị động tác kịch liệt của anh phá vỡ, mặc dù giác quan mơ hồ nhưng cô vẫn có thể cảm nhận rõ ràng mình như bị anh đóng cọc.

“Đừng, mệt quá...” Đồng tử của cô giãn ra, trong mắt cô đều là ánh sáng.

Tiếng nước chảy róc rách không ngừng vang lên, người cô run rẩy, kẹp chặt eo anh theo bản năng, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, vừa kêu vừa thở dốc, giống như sắp ngất.

Lần đầu tiên được anh đưa lêи đỉиɦ, điều đó quả thực quá sức với cô.

Trán người đàn ông đầy mồ hôi, anh nghiến răng dừng một lúc, đâm thọc nhẹ nhàng, chờ đợi cảm giác mất khống chế của cô qua đi.

Âʍ ɦộ của cô vẫn tràn ngập sức sống, nó mấp máy kẹp dươиɠ ѵậŧ của anh, anh phải kiềm chế lắm mới có thể khống chế xúc động muốn nện cô.

Không thể quá mạnh bạo, cô vẫn còn nhỏ, khả năng sẽ bị thương.

Thủy triều dần rút xuống, ý thức của Dung Nhan mơ hồ, mí mắt nặng trĩu, mệt mỏi vô cùng, cô muốn ngủ.

Tần Mộng Viễn véo má cô, không cho cô nhắm mắt.

“Đừng ngủ vội.” Anh vẫn chưa làm xong.

“Hức hức, đừng mà, buồn ngủ quá...” Cô không muốn, cô buồn ngủ lắm rồi, nếu không ngủ, cô cảm thấy mình sẽ chết ngay lập tức.

“Nhan Nhan đừng ngủ...” Tần Mộng Viễn ôm eo cô bắt đầu một đợt tấn công mới, tóc mái rũ xuống trán mướt mồ hôi, từng giọt mồ hôi rơi xuống mặt Dung Nhan.

Anh vừa sờ vừa véo cô, chính là không để cho cô ngủ.

“Hức hức...Anh tránh ra...” Dung Nhan hỏng mất.

“Nhan Nhan đừng ngủ, gọi tôi, hửm?” Anh siết chặt eo cô, tần suất thọc vào rút ra không ngừng tăng lên.

“Cha...” Dung Nhan khóc lóc kêu lên.

Ý định của cô là muốn cô nói chuyện để không chìm vào giấc ngủ, không ngờ cô mở miệng vẫn gọi anh là cha.

Một người đàn ông sắp lêи đỉиɦ sao có thể chịu nổi cô gọi như vậy? Anh bị cô làm cho phát điên rồi.

Thọc vào thật sâu, anh trực tiếp phóng thích trong cơ thể cô, không thể dừng lại, giao tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt cho cô.

Lần đầu tiên ở trong cơ thể của một cô gái, anh căn bản không khống chế được, tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa đặc vừa nóng, anh bắn hết cho cô, khiến cô ngất xỉu.

Anh nằm trên người cô, thở hổn hển, lấy lại bình tĩnh.

Nó sướиɠ đến mức khiến từng khúc xương trên người trở nên mềm mại.

Làʍ t̠ìиɦ có thể khiến thần kinh của con người tê dại, anh không muốn đứng dậy, chỉ muốn chìm sâu vào trong cơ thể cô.

Cô gái đã hôn mê, đôi má vẫn còn ửng hồng xinh đẹp.

Anh rút ra khỏi cơ thể cô, tiểu huyệt của cô rất chặt, khi rút ra, “ba” một tiếng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt màu trắng lập tức chảy ra.

Anh không đeo bαo ©αo sυ, mọi chuyện xảy ra tối nay đều ngoài ý muốn.

Gặp được cô, vì cô mà đánh nhau, rồi chiếm hữu cô, tất cả đều bất ngờ.

Vẻ mặt của người đàn ông có chút mơ hồ, khi nhìn thấy thứ mình xuất ra không ngừng chảy ra ngoài, du͙© vọиɠ vừa mới lắng xuống lại nhanh chóng ngẩng đầu.

Anh lấy giấy, lau sạch cho cô rồi đắp chăn cho cô.

Cô gái thở đều, có lẽ thuốc đã hết tác dụng, không còn hành hạ cơ thể cô nữa cho nên cô ngủ rất an ổn.

Tần Mộng Viễn sờ mặt cô, đứng dậy mặc quần áo rồi rời khỏi phòng.