Núi Xa Tìm Phù Dung

Chương 6: Lần đầu

Tần Mộng Viễn kéo tay cô gái đặt lên thắt lưng của mình.

“Cởi ra.” Anh ra lệnh cho cô.

Dung Nhan nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của anh, rồi lại nhìn chiếc thắt lưng mà cô không hiểu lắm của người đàn ông, cuối cùng ngoan ngoãn cúi đầu nghiên cứu cách cởi.

Cô loay hoay với chiếc khóa kim loại một lúc lâu, cuối cùng cũng cởi được, cô giống như kiệt sức, lau mồ hôi trên má, thở dài: “Cởi được rồi.”

Tần Mộng Viễn vỗ mặt cô, coi như khen ngợi: “Ừm, ngoan lắm.”

Anh rút thắt lưng ra, sờ đũng quần tây đã ướt một nửa, tất cả đều là nước của cô.

Kéo khóa xuống, sinh vật hung ác đang ngủ đông dưới chiếc quần đen đang chờ thời gian vận động, khi chiếc qυầи ɭóŧ được kéo xuống, nó cứ thế nhảy ra ngoài.

Có thứ gì đó nóng hổi đập vào tay cô, Dung Nhan hoảng sợ, cô che mu bàn tay mình lại, ánh mắt lên án, nói với người đàn ông: “Nó đánh tôi!”

Tần Mộng Viễn cười khẽ, mặc dù mặc định trong lòng cô đang giả vờ hồn nhiên nhưng vẫn cảm thấy có chút đáng yêu.

“Đừng sợ, nó sẽ làm cô thoải mái.” Anh dỗ dành cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, di chuyển từ trên xuống dưới.

Đó là một cây gậy thô dài, Dung Nhan phải dùng hai tay mới có thể miễn cưỡng cầm được, thứ đó nhìn rất hung hãn, bên trên đầy gân xanh, nó đứng thẳng, chọc vào lòng bàn tay của cô.

Tần Mộng Viễn đưa tay vào giữa hai chân cô, xoa nắn một lúc.

Dưới váy sườn xám, anh không dùng mắt nhìn, chỉ dựa vào cảm giác đẩy hai cánh môi âʍ ɦộ nhỏ nhắn ra, sờ được hạt nhỏ ẩn giấu ở giữa, anh nhéo một cái.

Ngón tay của bác sĩ rất sạch sẽ, không có vết chai hay sẹo, nhưng suy cho cùng thì dù bàn tay của người đàn ông có đẹp đến đâu thì vẫn thô ráp hơn so với làn da mỏng manh của cô gái.

Anh xoa nắn nhưng cơ thể ngây ngô của cô gái không chịu nổi, cô rêи ɾỉ, người run lên, phun ra một dòng nước.

Nơi hai người gắn kết vào nhau có một mùi thơm ngọt ngào, da^ʍ mĩ, Tần Mộng Viễn cảm thấy gần như không sai biệt lắm, anh cầm dươиɠ ѵậŧ đặt ở miệng huyệt ướŧ áŧ, trơn trượt của cô.

Môi âʍ ɦộ bị trêu chọc nhẹ nhàng áp vào qυყ đầυ của người đàn ông, run rẩy khép lại, giống như một cái miệng nhỏ nhắn linh hoạt đang hôn anh.

Tần Mộng Viễn chỉ cảm thấy thắt lưng tê dại, anh hít một hơi, ấn eo cô xuống.

Qυყ đầυ to tròn đảo một vòng quanh miệng huyệt, dính sát chặt chẽ cắm vào.

Chỗ kia của cô vừa nhỏ vừa chặt, mà anh hình như...Thiên phú dị bẩm, cho nên kích thước có vẻ không phù hợp, mới đi vào một chút đã mắc kẹt, cực kỳ khó khăn.

“Đau...” Cô cau mày, đau đớn kêu lên, đầu gối quỳ xuống hai bên eo anh, phía dưới bị ép phải mở rộng, cơ thể nhỏ bé như bị kẹp chặt, không dám cử động.

Anh quá lớn, mỗi khi cử động cô đều cảm thấy đau, cho dù thuốc kí©ɧ ɖụ© trong cơ thể đang phát huy tác dụng nhưng cô cũng không cảm thấy khá hơn bao nhiêu.

Tần Mộng Viễn không biết đây là lần đầu của cô, chỉ cho rằng cô chưa quen mà thôi.

“Không sao, cắm vào rồi sẽ ổn thôi...” Nói xong, anh nghiến răng.

Khuôn mặt của người đàn ông lộ ra những đường nét gợi cảm, bàn tay anh ôm lấy eo cô, ấn mạnh xuống.

Nghĩ đây không phải lần đầu của cô nên anh không hề nhẹ nhàng, thậm chí còn ác liệt, cô càng kẹp chặt thì anh mới càng thoải mái.

Thứ thô to, hung hãn trực tiếp đâm thẳng vào cơ thể cô gái, xuyên qua một tấm màng mỏng, đâm đến chỗ sâu bên trong.

Lúc này, anh mới chân chính chiếm hữu cơ thể của cô.

“A...” Khuôn mặt của cô nhăn lại vì đau, đôi mắt nhắm chặt, hàng mi ươn ướt, nước mắt nối tiếp nhau chảy xuống, lướt qua má, xuống cằm rồi rơi xuống ngực người đàn ông.

Đương nhiên Tần Mộng Viễn có thể cảm nhận được mình phá tan một lớp trở ngại, khoảnh khắc đó, lớp màng mỏng bao quanh qυყ đầυ khiến toàn bộ cơ thể anh đều căng cứng vì hưng phấn.

Anh sững sờ hai giây, sau đó vén váy cô lên.

Nơi hai người giao nhau không có khe hở, anh có thể nhìn thấy rõ dươиɠ ѵậŧ của mình cắm thẳng vào trong cơ thể cô gái, miệng huyệt của cô bị kéo căng đến mức trắng bệch, kẹp chặt anh, trông rất gian nan.

Dần dần, dòng máu đỏ nhạt chảy ra khỏi cơ thể cô, rơi xuống phần dươиɠ ѵậŧ anh vẫn chưa cắm vào hết.

“Đây là lần đầu của cô?” Anh lấy lại tinh thần, nắm cằm cô dò hỏi, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Tuy nhiên máu nóng trong cơ thể anh cũng sôi sục, đạt đến một mức độ cao, có chút hưng phấn.

Dung Nhan đau đến mức không thể suy nghĩ về câu hỏi của anh, cô phải nắm lấy cánh tay của người đàn ông mới có thể miễn cưỡng ổn định cơ thể đang run rẩy vì đau đớn của mình.

Nước mắt không ngừng tuôn rơi, cô chưa tỉnh táo nhưng vẫn cảm thấy uất ức.

“Đau quá...” Cô nức nở.

Sao có thể không đau, mới lần đầu tiên đã dùng tư thế này, cô nằm trên sẽ tiến vào sâu hơn, mà anh lại ngang ngược không để ý tới đến cô.

Nhưng cho dù câu trả lời của cô không liên quan đến đáp án của anh nhưng Tần Mộng Viễn vẫn hiểu rõ, tối nay, anh đã chiếm giữ cơ thể của một cô gái, chiếm giữ lần đầu tiên trong sáng và quý giá của cô.

Trán người đàn ông lấm tấm mồ hôi, anh nâng eo cô lên, nghiến răng rút ra.

Quý trình thực hiện rất khó khăn, cô ngây ngô, sợ đau, kẹp rất chặt, anh vừa phải kiềm chế xúc động của mình vừa phải di chuyển nhẹ nhàng để tránh làm cô bị thương.

Tần Mộng Viễn đặt cô lên giường.

Khi cơ thể tiếp xúc với chiếc giường mềm mại, Dung Nhan mới cảm thấy cơ thể thả lỏng một chút, cô ôm lấy cơ thể mình, mở to đôi mắt đầy sương mù nhìn động tác của người đàn ông.

Tần Mộng Viễn cởϊ qυầи áo trên người, lấy giấy lau giữa hai chân cô.

Chưa lau sạch đã có một ít chảy xuống giường, trên chiếc ga giường màu trắng tinh khôi nở rộ một bông hồng nhạt.

Thấy cô nhìn mình chằm chằm, khóe miệng của anh cong lên, mỉm cười với cô, “Sao cô cứ nhìn tôi hoài vậy?”

Dung Nhan bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Cha ơi, phía dưới của Nhan Nhan đau quá...”

Người Tần Mộng Viễn chấn động, ngọn lửa du͙© vọиɠ trong cơ thể càng thêm dâng trào mãnh liệt.

Anh vuốt ve mặt cô, khàn giọng nói: “Gọi tôi là gì?”

“Cha...”