Khi Eric tỉnh lại lần nữa, cậu nhanh chóng phát hiện mình đang nằm trên một vật mềm mại rõ ràng khác hẳn với tuyết, thậm chí còn ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng quen thuộc.
Cũng chính mùi hương quen thuộc này làm cậu tỉnh giấc, quả nhiên nhìn thấy cậu đang nằm ở một nơi quen thuộc, chính xác là căn phòng nơi cậu ở sau khi được bá tước nhặt về ở kiếp trước.
“Tỉnh?”
Eric theo phản xạ tự nhiên nhìn về nơi phát ra âm thanh, đó là một người bác sĩ đang mặc áo ngủ bên trong, bên ngoài tỏ vẻ ý tứ khoát thêm áo blouse trắng, thoạt nhìn hơi lộn xộn, rõ ràng là đột nhiên bị gọi tới.
Người thực sự là một bác sĩ, là bác sĩ riêng của Bá Tước, cũng là bạn tốt của ngài ấy.
“Tôi là Carl, cậu được Carlos nhặt về, còn nhớ gì không?” Carl nhướng mày, giọng điệu phù phiếm hỏi: “Này, cậu bé! Thể trạng của cậu hiện tại đang rất tệ, có thể nói cho tôi biết lúc trước cậu đã trải qua những gì để bị như vậy không?”
Ở đây không có thiết bị nào để kiểm tra chi tiết hơn, nhưng dựa trên phán đoán sơ bộ của anh ấy── chỉ cần người có mặt đều có thể nhìn ra ── đứa nhỏ được bá tước nhặt về đã bị thiếu dinh dưỡng vô cùng nghiêm trọng.
Đến mức ngất xỉu trên tuyết ắt hẳn là vì đói mà ngất đi.
Carl nhịn không được lại hỏi: “Có thể nói cho tôi biết đã mấy ngày rồi cậu không ăn cơm không?”
Từ khi Eric bắt đầu tỉnh lại, Carl chưa nói được lời nào thuận tai cả, nhưng đời trước cậu đã có phần quen thuộc với anh ấy, nên Eric biết người này tuy rằng độc miệng, thực tế không có ý xấu.
Chỉ có thể nói, tuy tính tình anh ấy hiền lành, nhưng không phải ai cũng có thể chấp nhận lời nói sắc bén như vậy dù nó là ý tốt.
Eric là một trong số ít người có thể chung sống hòa bình với anh ấy, rốt cuộc cậu cũng là đứa ngốc đã từng bị bị người khác lừa đi hút thành tro bụi, thì cũng có thể thấy trên chuyện giao tiếp này cậu dễ dàng chấp nhận những lời nói này.
“Không nhớ rõ, có lẽ ba ngày? Bốn ngày?” Eric nghiêm túc bắt đầu hồi tưởng, chỉ là cũng có chút nhớ không rõ, cậu dường như không thể xác định.
Carl bị câu nói của cậu làm cho sửng sốt, sau đó khóe môi cong lên thành một nụ cười, nụ cười này biến mất ngay lập tức.
“Yên tâm đi cậu bé! Cậu rất may mắn đó, tên Carlos tên kia hình như có ý định nhận cậu ở lại đó, sau này không cần lo ăn lo mặc nữa rồi.”
Eric chớp chớp mắt, trên mặt lộ ra mờ mịt.
Bởi vì đời trước, từ lần đầu gặp mắt Carl, anh ấy đã phun ra những lời nói rất khó nghe với cậu, nên Eric có chút hơi sợ người này, bởi vậy Carl cũng sẽ không nói cho cậu biết, Carlos khả năng muốn thu nhận cậu.
Sau khi ở lại dinh thự Bá Tước một khoản thời gian, mối quan hệ của hai người mới tốt lên chút ít.
Lại không nghĩ rằng hiện tại đã được Carl thiện ý nhắc nhở.
Eric cảm thấy phản ứng của Carl rất kỳ quái, không giống như ở đời trước, bất quá Carl lại nghĩ lầm cậu bé này đang không hiểu lời anh ấy nói, may mắn là tâm trang anh ấy đang vui, khó được lòng tốt mà tiếp tục giải thích: “Cậu yên tâm, Carlos đường đường là một bá tước, nuôi một đứa nhỏ như cậu không thành vấn đề.”
“Nhưng cậu hay nói thử xem cậu đã gặp chuyện gì mà bị như vậy đi, người nhà của cậu còn sống không?” Carl đột nghiên nghĩ ra cái gì, chạy nhanh hỏi: “Cậu yên tâm, cậu cứ nói thử xem, có Carlos hỗ trợ, rất mau sẽ tìm được người nhà của cậu.”
“Không, cha mẹ tôi đã qua đời……” Eric đầu vẫn còn hơi choáng váng, nhưng vẫn là theo bản năng mà trả lời câu hỏi.
“Thì ra là như vậy, vậy cậu cứ yên tâm ở lại đi. Bất quá thân thể của cậu bị suy dinh dưỡng nặng, tạm thời chỉ có thể ăn một chút đồ ăn thanh đạm thôi, chờ thêm một thời gian nữa cơ thể cậu sẽ lại có chút thịt thôi.” Carl nhéo nhéo cổ tay của cậu, đứa nhỏ này đã gầy đến gần như da bọc xương, cha mẹ đều qua đời, nghĩ đến thời gian khó khăn của cậu ấy, trong mắt liền mang lên vài phần đồng tình.
Nhưng cũng rất may mắn, vận may của đứa trẻ này rất tốt, đυ.ng phải Carlos không nói, còn được anh nhặt trở về nuôi dưỡng, sau này câu sẽ không chịu cảnh đói khổ như lúc trước nữa.
“Nếu tỉnh rồi, vậy cậu ăn cái gì đi, rồi nghỉ ngơi một chút đi.” Nhìn thấy cậu bé đã mệt mỏi rồi, đôi mắt chớp chớp, rõ ràng lại buồn ngủ nữa rồi, Carl chạy nhanh nhắc nhở nói.
“Đúng rồi, còn chưa biết tên của cậu?”
“Eric…… Tôi tên là Eric.”
“Tốt Eric, nhưng đừng ngủ, chờ tôi một chút được không?”
“Được……”
Carl chạy nhanh ra ngoài gọi người, không bao lâu, quan gia rất tri kỷ mang theo một mâm đồ ăn đi vào. Carl và Carlos đang ở trong phòng khách uống trà sữa do quản gia đặc biệt pha, hiển nhiên là đồ ăn đã được chuẩn bị từ trước.
Quả nhiên đồ ngọt có thể làm tốt tâm trạng đang dưới đáy. Cả người Carl bằng mắt thường có thể thấy anh ấy đang vui vẻ bao nhiêu.
Nhưng người đàn ông bên cạnh có vẻ hơi khó hiểu đã trực tiếp cắt ngang thời tận hưởng này của anh ấy.
“Như thế nào?” Carlos mắt cũng chưa nâng, giọng điệu đạm bạc hỏi.
Carl đã quen với một Carlos như vậy, không phản ứng nhiều trả lời: "Thật kinh khủng. Đứa trẻ đó thậm chí còn không nhớ mình đã đói bao nhiêu ngày. Thật đáng thương."
Carlos có chút kinh ngạc, Carl hiếm khi có thể đối xử tốt như vậy với người lần đầu gặp mặt, hiển nhiên có chuyện đã xảy ra trong căn phòng đó.
Bất quá Carlos cũng không hiếu kỳ, tuy rằng anh có ý định thu nhận đứa bé đó, nhưng dựa theo lịch trình bận rộn của anh, khả năng cao là không thể chăm sóc cậu bé chu đáo.
Nói trắng ra, người đối phương tiếp xúc nhiều nhất có thể là bác quản gia mà thôi, chỉ cần không phải là bác quản gia thì không thể tiếp nhận, thì dù đối phương không thích Carl cũng không sao.
Nhưng anh không ngờ rằng người mà đối phương tiếp nhận đầu tiên là Carl, người khó đối phó nhất.
Có thể làm Carl thích cũng là sự kiện rất ghê gớm, Carlos nghĩ có lẽ cậu bé mà anh nhặt được là một cậu bé ngoan hiếm có chăng?