Đây không chỉ là quyền lực, cũng là trách nhiệm, là trách nhiệm đối với cư dân trong toàn bộ thành trì.
Nàng không muốn thu vật như vậy, nó quá nặng, mà nàng chỉ là một con tiểu yêu quái, trách nhiệm là không chịu nổi.
Lúc A Tùng đưa thú đồng này ra, tay Phù Nam rụt về phía sau.
A Tùng cúi đầu nhìn con bạch tuộc đồng này, phát hiện trên kim loại đen kịt này dính máu, nguyên bản chủ nhân của con thú đồng này là bị hắn gϊếŧ, nguyên lai lúc thành chủ chết, máu tươi bắn lên trên thú đồng.
Hắn cho rằng Phù Nam ngại bẩn, liền lấy tay áo lau sạch sẽ nó, lần nữa đưa tới trước mặt Phù Nam.
"Không bẩn nữa." Hắn nói bằng ngôn ngữ bắt tay.
Tay Phù Nam giấu sau lưng run rẩy, nàng nghĩ, A Tùng quả nhiên không biết ý nghĩa của con thú này.
"A Tùng, nó không bẩn." Phù Nam nhẹ giọng nói với nó, "Nhưng nó là một phần trách nhiệm, ta không thể nhận."
"Trách nhiệm?" A Tùng nghiêng đầu nhìn nàng, hắn có chút không hiểu từ này.
Kiến trúc gạch ngói và cư dân trong thành trì, đối với hắn mà nói đều là một bộ phận của chiến lợi phẩm, không đáng để quan tâm.
"Đây là tượng trưng của thành chủ, cầm nó, thì phải chịu trách nhiệm với cư dân trong thành trì." Phù Nam nghiêm túc giải thích.
Những lời này của nàng ở Ma tộc xem ra, đủ để xưng là ngu xuẩn.
A Tùng thử giao lưu với nàng, trong mắt Phù Nam, hắn là thiếu niên đáng thương chưa rành thế sự, trong mắt hắn, nàng cũng ngây thơ ngu xuẩn đến không thuốc chữa.
"Ngươi thay quần áo mới cho các Ma tộc trong phủ thành chủ, đây là trách nhiệm sao?" A Tùng hỏi hắn bằng một câu.
Ở trong Ma Vực, tất cả cấp thấp đều là tồn tại có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào, thượng vị giả cho tới bây giờ cũng không cần cân nhắc hạ vị giả.
"Vâng, Mạt Mạt muốn mặc quần áo mới." Phù Nam gật đầu.
"Vậy ngươi làm đi." A Tùng hiểu lầm ý của nàng, hắn cho rằng nàng thích làm như vậy.
Theo hắn thấy, từng tòa thành trì tươi sống này tựa như từng cái pháo đài đồ chơi, trong pháo đài có người gỗ tí hon đi lại, nếu như đùa nghịch món đồ chơi này có thể khiến Phù Nam vui vẻ, vậy thì cho nàng chơi.
"Ta..." Phù Nam hoang mang nhìn hắn: "A Tùng, ta nghĩ ta làm không tốt."
"Ngươi làm thế nào cũng được." A Tùng nhìn nàng, nói ra.
Phù Nam vẫn nhận lấy, nàng cũng hiểu nhầm ý của A Tùng, nàng cho rằng A Tùng sẽ không quản lý thành trì, nên để nàng đến giúp đỡ.
Loại chuyện này, nàng là biết... ít nhất trên lý luận, tiên sinh đối với việc này có kinh nghiệm phong phú, những kinh nghiệm này ngưng tụ thành văn tự, đều bị Phù Nam ghi nhớ lại.
Lần này, khi nàng đón lấy bạch tuộc thú đồng, trên mặt không cười vui vẻ, nàng nhếch khóe miệng về phía A Tùng, nhẹ nhàng cười cười.
A Tùng nhìn nàng, lông mày nhẹ nhàng nhăn lại, hắn nghĩ, hắn không hiểu rõ Phù Nam như vậy.
Hắn cho rằng nàng đơn thuần ngây thơ, một trái tim trong sáng như thủy tinh, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu, nhưng tựa như lúc hắn cùng nàng mai táng Cốt Chu, hắn hành tẩu ở trong mộ địa nàng tự mình dựng lên, mỗi một phần mộ hắn đều có thể thấy rõ ràng, lại duy chỉ không thấy được một tòa cuối cùng.
Tòa mộ bia bị cầu gai xanh biếc che giấu.
Phù Nam không quá hứng thú với những chuyện này, nhưng sau khi nhận thú đồng, nàng vẫn có hành động, nàng cho rằng A Tùng hoặc Hà Vi sẽ có chút kinh nghiệm quản lý, nhưng sự thật dường như không phải như vậy, Hà Vi có thể quản lý tốt Viễn Tẫn Thành, nhưng từ sau khi giao quyền lực thành chủ cho A Tùng, hắn chỉ nghe theo mệnh lệnh của A Tùng, nhưng A Tùng dường như cũng không quan tâm đến việc quản lý thành trì.
Mấy ngày sau, một phần công văn quản lý tường tận được đưa tới trước mặt A Tùng, Phù Nam học tập tri thức tiên sinh lưu lại, tham khảo kinh nghiệm quản lý tông môn của nhân loại, trong việc quản lý công văn đề xướng giáo hóa Ma tộc làm chủ, mỗi một kế hoạch cùng cử động đều tường tận tỉ mỉ, tầng tầng tiến dần lên nhu hòa như mưa thuận gió hoà, cũng không để cho Ma tộc trong thành có cảm giác bị quản thúc.