Phù Nam đuổi tới cạnh cửa, A Tùng đang đi trong tuyết nghe thấy tiếng bước chân của nàng, quay đầu nhìn nàng.
"Cảm ơn, rất đẹp." Nàng cong ngón tay lên, thú đồng hồ ly xinh xắn đang treo trước lòng bàn tay nàng đung đưa.
Ánh nến phía sau chiếu lên, nụ cười của nàng rất sáng ngời, lông mày nhỏ cùng môi anh đào đều hàm chứa ý cười trong trẻo.
Nhưng đây còn không phải là điều A Tùng muốn nhìn thấy, không giống với ngày hôm đó, hắn nghĩ.
Hắn gật đầu nhẹ với Phù Nam, quay người trở về trong phòng.
Phù Nam đóng cửa lại, gió tuyết bị ngăn ngoài cửa, một mình nàng đứng trước cây đèn, bóng người lẻ loi kéo dài.
Nếu A Tùng tặng nàng món đồ chơi tầm thường, có lẽ nàng sẽ vui vẻ hơn, nhưng thú đồng này vẫn quá quý giá, Phù Nam cầm nó cũng cảm thấy nặng, trong mắt nàng, con hồ ly cười tủm tỉm này không khác gì món quà mà con Hắc Nê Qúai tặng nàng hôm đó.
Đây là ý tốt của A Tùng, nàng rất cảm kích hắn, chỉ thế thôi.
Phù Nam cất con thú bằng đồng vào trong hộp, sau đó xem sách một chút rồi đi ngủ.
Cùng một chỗ trong điện, có người ngủ, có người ngay cả tu luyện cũng còn chưa bắt đầu.
A Tùng dùng số lượng cảm xúc nhân loại không nhiều mà hắn quan sát được để suy nghĩ một đêm, cuối cùng đưa ra một kết luận đơn giản thô bạo.
Có thể là cho không đủ nhiều.
Mùa đông ở Ma Vực rất dài, nhưng cuối cùng ngày xuân cũng sẽ đến, tuyết tan, hóa thành dòng chảy nhỏ giọt, không chút để ý mà chảy xuôi, hòa vào sông ngòi, thực vật Ma Vực đen nhánh bên ngoài cũng nở ra hoa xấu xí.
Thính Mạt Mạt và quản sự trong sân của Phù Nam ở trong điện tranh luận: "Xin ngài, đã đến mùa xuân rồi, ta còn không thể mặc ít hơn một chút sao? Phù Nam bây giờ đã sớm quen với ta rồi, làm sao còn có thể đỏ mặt!"
"Loại lời này tốt nhất ngươi nên đi nói cùng thành chủ." Quản sự kiêu căng đem hai tay chắp sau lưng, ưỡn bụng lớn, cự tuyệt Mạt Mạt đề nghị "Hiện tại toàn bộ phủ thành chủ đều không cho phép mặc như vậy, các ngươi lúc trước ăn mặc thật sự là quá mức..."
"Làm sao vậy? Lão già kia, ngươi không thích xem sao?" Mạt Mạt xì khẽ một tiếng nói.
Ma Vực tập tục cởi mở, có ăn mặc như vậy cũng là bình thường.
Phù Nam đọc sách trong sân, giả vờ không nghe thấy, nàng cảm thấy trong phủ thành chủ hiện tại có quy định trang phục thống nhất không tệ, cho nên im miệng không nói.
Mạt Mạt chỉ tìm cớ cãi nhau với quản sự, sẽ không thật sự phản kháng, dù sao trong phủ thành chủ đãi ngộ rất tốt, khiến nàng bất ngờ là, không lâu sau đó trong phủ thành chủ phát quần áo mới.
A Tùng sẽ không quản loại chuyện này, Hà Vi trước kia sẽ quản loại chuyện này, nhưng hắn hiện tại mặc kệ, việc này là Phù Nam làm.
Nàng biết được đặc điểm của trang phục Ma tộc, hơn nữa mấy ngày gần đây nàng quan sát phong thượng lưu hành trong Viễn Tẫn Thành một chút, liền có chút ý nghĩ.
Phù Nam mất mấy ngày mới vẽ ra được một bộ quần áo thống nhất của Ma tộc trong phủ thành chủ, có nam có nữ có thú, tiến hành cải tiến trang phục vốn có của Ma tộc, ít nhất cũng rất đoan trang, nhưng cũng không có sửa chữa hoàn toàn, vẫn còn giữ lại được đặc điểm yêu thích trong thiết kế của Ma tộc.
Sau khi câu thông với quản sự, bản vẽ thiết kế xong được làm thành quần áo mới, phân phát xuống dưới, Ma tộc trong phủ thành chủ đều rất hài lòng, thiết kế này thậm chí còn trở thành phong thượng mới trong Viễn Tẫn Thành.
Ngoại trừ những thứ này ra, cuộc sống của nàng vẫn là đơn giản bình thường như vậy.
Nhưng sau khi A Tùng chiếm được tòa thành trì thứ hai ở Ma Vực, Phù Nam phát hiện chuyện không đúng.
Bởi vì A Tùng đã nhét con thú bằng đồng trong tòa thành trì kia vào trong tay nàng.
Lần này thú đồng là bạch tuộc tám chân... Cái này dù sao cũng không tính là đẹp mắt đi, A Tùng là thế nào?
Đưa cho nàng thú đồng đầu tiên, có thể là bởi vì nó đẹp mắt phải báo đáp nàng, như vậy cái thứ hai này lại giao vào tay Phù Nam, tính chất liền không giống với lúc trước.
Thứ đồ chơi kim loại nặng trịch này, đối với đại đa số ma tộc mà nói là tượng trưng cho quyền lực mê người, nhưng Phù Nam biết nó ẩn chứa một tầng ý nghĩa khác.