Mật Đào Ngọt

Chương 24.2:

Yến Hồi Thời biết rằng cô sẽ đi không xa, bởi vì túi của cô gái nhỏ vẫn nằm trong tay anh.

Chu Giai Minh cầm hợp đồng đã kiểm tra tới, chân như bị quả tạ ngàn cân buộc lại, chậm rãi đi tới trước mặt Yến Hồi Thời: “Yến tổng, chuyện là tôi vừa mới đến.”

Yến Hồi Thời nhấc mí mắt, hờ hững nói: “Thấy nhiều hay ít?”

Vẻ mặt Chu Giai Minh nghiêm túc: “Không nhiều lắm.”

“Ví dụ như?”

“Thể lực ngài thật tốt, một tay ôm Tô Nhạn hơn mười phút cũng không khiến ngài mệt mỏi.”

“Hơn mười phút?”

“Không phải… Yến tổng, tôi cái gì cũng không thấy.”

Yến Hồi Thời ký hợp đồng, “Vậy là tôi làm chuyện phi thường đạo lý, cần cậu phải che giấu ư?”

Chu Giai Minh có khát vọng sinh tồn tràn trề: “Tuyệt đối không phải! Ngài đang tuổi phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong, cùng Tô Nhạn ở một chỗ trông rất xứng đôi.”

Lời này coi như hữu dụng, Yến Hồi Thời đưa lại hợp đồng cho ông ấy: “Tôi vẫn chưa nghĩ cách giải thích với lão Tô, vì vậy giữ bí mật giúp tôi.”

Chu Giai Minh: “Đã hiểu rõ!” Không ngờ tới mấy năm trước tự mình Yến Hồi Thời tiếp đón chăm sóc cô gái nhỏ, mà hiện giờ cô gái nhỏ này đã biến thành vợ của sếp. Tiếng gọi “chú” của ông ấy cũng sẽ bị giáng chức.

Tô Nhạn đi lang thang trên quảng trường chưa đầy năm phút đã bị Yến Hồi Thời tìm thấy.

Anh nắm lấy tay cô, nhẹ giọng nói: “Ăn cơm trước rồi lát nữa mắng chú sau. Được không?”

Tô Nhạn: “…” Cô mắng anh sao.

Đang rất đói bụng, cô không rảnh lo làm ra vẻ.

Chờ ăn no xong, Tô Nhạn cũng không nhớ ra được vì sao vừa rồi mình tức giận. Cô cũng không định tức giận nữa.

Có qua có lại mới toại lòng nhau, cô mở đầu trước, Yến Hồi Thời cắn cô một chút, xem như là hòa nhau. Nhưng cô lại mơ hồ mong chờ một cơ hội muốn xóa bỏ lớp sương mù mịt mờ ái muội không rõ của hai người.

Chờ Yến Hồi Thời đi toilet, Tô Nhạn lấy điện thoại di động ra xem tin nhắn. Đều là tin nhắn spam của Ngô Vi Vi, cô vuốt lên trên, cuối cùng cũng hiểu Yến Hồi Thời nói đến người bạn học nào.

Sau khi nhận được tin nhắn trả lời của Tô Nhạn, Ngô Vi Vi không thể chờ đợi mà gửi tin nhắn thoại tới: “Thế nào thế nào rồi? Hai người ở bên nhau chưa? Người khác thì tốt rồi, sao lại chọn một phú nhị đại chứ. ”

Ngô Vi Vi: “Đầu năm nay thật sự càng xấu càng yêu tác quái! Bối cảnh nhà trai đều tai to mặt lớn, giàu có lại còn dáng dấp đẹp trai không có điểm nào xung đột, Yến tổng nhà cậu không phải là ví dụ điển hình nhất sao!!”

“Cậu thì sao? Giải thích cho tâm tình hóng hớt của chị em đi, nhanh khai báo.”

Tô Nhạn nhìn về hướng nhà vệ sinh, gõ trả lời: [ Còn chưa có. ]

Ngô Vi Vi vẫn luôn rất áy náy vì ‘chủ ý ngu ngốc’ lần trước khiến Tô Nhạn và Yến Hồi Thời chiến tranh lạnh, còn quan tâm đến tiến triển hơn cả Tô Nhạn: [Không phải chứ?? Sao lại chưa có chuyện gì? Vậy một chút tiến triển cũng không có sao? ]

Tô Nhạn nhớ lại vừa rồi, chống cằm cười khúc khích: [ Có, một chút xíu. ]

Ngô Vi Vi: [ Vểnh tai. Jpg ]

Tô Nhạn: [ Hôn một cái. ]

Tô Nhạn: [ Không đúng, là hai cái. ]

[ !!! ] Ngô Vi Vi hét lên như gà bị cắt tiết, nhìn màn hình “Mẹ nó.”

Sau đó như một fan CP cuồng nhiệt gửi đến lời cảm thán: “Đây không phải là một bước đột phá lớn sao!!! Ahhhhhh, con mẹ nó, không hổ là người đàn ông lớn tuổi. Hiệu suất thật tuyệt vời!!”

Vài phút sau.

Yến Hồi Thời trở lại bàn ăn: “Đang nói chuyên với bạn sao?’

Tô Nhạn lập tức úp điện thoại xuống bàn: “Ừ.”

Yến Hồi Thời nhếch môi: “Che giấu chuyện gì? Chú đã sớm nhìn thấy.”

Tô Nhạn hận không thể chui xuống gầm bàn, khẽ thì thào: “… Sao chú lén nhìn trộm điện thoại cháu.”

“Một tin nhắn cháu nghe lại ba lần, tuy tuổi chú đã lớn nhưng lỗ tai vẫn còn nghe rõ.”

Sau lưng còn bị anh nghe thấy được, vẻ mặt Tô Nhạn quẫn bách. Qua vài giây bớt xấu hổ, cô bất mãn mà lầu bầu: “Chú đâu có chỗ nào lớn.”

Nụ cười Yến Hồi Thời trở nên tà tính: “Muốn biết ư?”

Trực giác Tô Nhạn mách bảo đó không phải là chuyện tốt gì: “Không muốn!”

Bữa cơm này bị bọn họ biến thành bữa khuya, đã hơn mười rưỡi tối, ngày mai là thứ bảy, Tô Nhạn thuận lý thành chương đến nhà Yến Hồi Thời để nghỉ qua đêm.

Ngõ nhỏ không thuận tiện lùi xe nên khi tới Yến Hồi Thời thường đậu xe ở ngã tư. Hai người một trước một sau đi về phía trước, cái bóng đôi khi chồng lên nhau, đôi khi dung hòa thành một, một giây cũng không tách rời.

Tô Nhạn đi phía trước, muốn quay đầu, nhưng lại xấu hổ đối mặt với người đàn ông phía sau. Bước đi của cô ngày càng nhỏ hơn, ngày càng chậm hơn.

Trong khoảnh khắc yên tĩnh, Yến Hồi Thời đột nhiên gọi cô: “Tô Nhạn.”

Tô Nhạn quay đầu lại, con hẻm dưới ánh trăng khuất bóng, đoạn giữa đường cũng không có một tia sáng, bóng dáng của Yến Hồi Thời ẩn mình trong đêm tối.

Tô Nhạn ngoan ngoãn đáp lại: “Vâng.”

Yến Hồi Thời ngừng lại mấy giây, đột nhiên nói: “Chờ khi cháu hai mươi tuổi, chú sẽ theo đuổi cháu được không?”

Tô Nhạn ngơ ngẩn.

Không nhận được câu trả lời, Yến Hồi Thời gọi cô: “Mật Mật?”

“Hả? … Vâng.” Ý thức phục hồi, nhưng các giác quan như bị lột bỏ khỏi cơ thể, mùi vị ngọt lan tỏa khắp toàn thân. Tô Nhạn khắc chế ý muốn đồng ý với anh ngay lập tức.

Cô không đáp lại mà hỏi: “Chú, thích cháu sao?”

Yến Hồi Thời thấp giọng nói: “Không thích mà có thể hôn cháu lâu như vậy sao?”

Tô Nhạn: “Không phải chú nói là đòi nợ sao?”

“Không phải.”

Tô Nhạn không nói chuyện. Ngõ nhỏ an tĩnh, thân ảnh hai người cũng yên lặng.

Cái bóng cao dài đè xuống, dừng lại bên chân cô.

Yến Hồi Thời nhìn cô chăm chú, giọng nói căng thẳng: “Không muốn ở cùng với chú?”

Tô Nhạn vội vàng lắc đầu: “Không phải, cháu chỉ đang nghĩ…”

Yến Hồi Thời: “Cháu đang nghĩ gì vậy?

“Cháu đang suy nghĩ,” Tô Nhạn bắt gặp ánh mắt của anh: “Sao chú phải đợi đến hai mươi tuổi. Mười chín tuổi, không được sao?”

Sợi dây căng trong cơ thể Yến Hồi Thời nới lỏng ra, gần như không thể nghe thấy mà thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Anh lấy lại giọng điệu trêu trọc: “Nóng lòng như vậy sao?”

“Cháu, cháu không vội!” Tô Nhạn quay lưng về phía anh, khóe miệng trộm nhếch lên: “Hai mươi thì hai mươi.”

Phòng tắm không cùng một gian phòng, sau khi Tô Nhạn tắm xong thì phát hiện mình quên cầm khăn tắm, may mà vừa rồi quên lấy điện thoại di động để trong túi quần.

Cô khỏa thân co ro trong phòng tắm, xấu hổ muốn chết.

Nhấp vào ảnh đại diện WeChat của Yến Hồi Thời: [ Giúp cháu lấy khăn tắm. ]

Cũng không biết anh có nhìn thấy tin nhắn ngay lập tức hay không.

Yến Hồi Thời trả lời lại bằng dấu chấm hỏi.

YHS: [ Đi tắm cầm điện thoại, chụp ảnh tự sướиɠ? ]

Tô Nhạn: [ Cháu không có! ]

YHS: [ Hóa ra Mật Mật còn có sở thích này. Nếu cháu thích, chú có thể phối hợp cùng. ]

Nội tâm Tô Nhạn sụp đổ, đứng trong phòng tắm hét lên: “Yến Hồi Thời!!”

“Không biết lớn nhỏ.” Giọng nói Yến Hồi Thời bên ngoài cửa vang lên: “Mở cửa.”

Tô Nhạn mở khe cửa rất nhỏ, tức giận giật lấy chiếc khăn tắm trên tay anh, vừa giận vừa thẹn: “Còn không phải vì chú cười cháu!”

Cô vừa khẩn trương nên đầu óc không được tỉnh táo, cầm áo ngủ của mình nửa ngày, phát hiện đã ở trên tay, quay lại tìm đồ lót. Cả hai tìm được rồi thì lại quên cầm khăn tắm.

Tô Nhạn mặc lại bộ đồ ngủ, mở cửa đi ra ngoài.

Yến Hồi Thời đứng ở cửa, tầm mắt quang minh chính đại lướt nhìn về phía cô, “Mặc váy dài như vậy, không nóng sao?”

Nóng nực còn hơn bị anh đắp chăn che đậy đến ướt đẫm mồ hôi. Sau lần đó, Tô Nhạn như bị bóng ma tâm lý với chân váy.

Nhận thấy ngọn tóc anh vẫn còn dính đầy nước, rủ xuống ướt sũng lông mi, giống như vừa mới tắm xong. Chỉ có một phòng tắm, vậy anh tắm ở đâu?

Yến Hồi Thời nhìn ra sự nghi ngờ của cô, ám chỉ nói: “Phòng chú có phòng tắm.”

Cô gái nhỏ không được tự nhiên, trốn tránh ánh mắt của anh: “… Mới không cần vào phòng chú tắm.”

Yến Hồi Thời lấy khăn tắm trên tay cô, che ở trên đầu lau tóc ướt.

Hôm nay anh mặc bộ đồ ngủ đặc biệt ngắn, vừa nhấc cánh tay lập tức lộ rõ eo bụng.

Hô hấp của Tô Nhan đột nhiên đình trệ, ánh mắt hoàn toàn bị đường cong xinh đẹp kia hấp dẫn.

Cô liếʍ môi, cảm giác miệng lưỡi hơi khô.

Yến Hồi Thời “Ồ” một tiếng: “Lấy sai rồi.”

Tô Nhạn nhìn chằm chằm vào vòng eo săn chắc của anh không thể dời mắt: “Hả? Cái gì.”

Yến Hồi Thời lửa đang cháy còn đổ thêm dầu, nói một câu: “Cháu dùng khăn tắm của chú.”