Mật Đào Ngọt

Chương 11.2:

Lần này Lâm Quyên Lị quay trở về, hoàn toàn thay đổi cái nhìn với Yến Hồi Thời.

Bà có chút không xác định được, “Chồng ơi, anh có cảm thấy Mật Mật rất thân với Yến Hồi Thời không? Con bé là người sống hướng nội, lại chủ động chạy tới nhà người ta ngủ, em cảm thấy có chút kỳ lạ.”

“Có gì kì lạ đâu, cún con ở bên đó, con bé tới thăm chó, không phải tới thăm người.”

“Nhưng em cảm thấy nó tới đấy để gặp người ta.”

“Em cũng đừng nhọc lòng làm gì, con gái đã 18 tuổi rồi chứ không còn là trẻ vị thành niên nữa. Với tính tình kia của A Thời, tới minh tinh cũng từ chối không biết bao nhiêu người, huống chi là Mật Mật nhà mình? Chú ấy coi con bé là trẻ nhỏ, sẽ không có tâm tư khác đâu.”

Đáng tiếc.

Lâm Quyên Lị nghĩ tới hai năm Yến Hồi Thời chăm sóc Tô Nhạn cẩn thận tỉ mỉ, “Em vẫn luôn cho rằng người có gia thế như chú ấy lòng dạ đều kiêu ngạo, là người làm gì cũng có kẻ hầu người hạ, không nghĩ tới lại biết chăm sóc người khác như vậy.”

“Ông nội người ta chính là thượng tướng đấy, trong máu đã có tố chất quân nhân, có thể không tốt được sao?” Nhắc tới đây, Tô Cẩm Văn đột nhiên nhớ ra, “Trước khi Mật Mật khai giảng, anh sẽ thuận tiện đưa con bé tới đại viện tặng trà cho ông Yến.”

“Vậy mai em đi chọn lá trà, cũng mua thêm chút ít đặc sản nữa.” Lâm Quyên Lị lại quay về đề tài cũ, “Nếu chuyện có thể thành thì cũng tốt thật đấy.”

“Em nghĩ cái gì thế!” Tô Cẩm Văn quyết định cắt đứt ý niệm không thực tế của vợ mình, “Đó là anh em kết bái của anh đấy! Lớn hơn Mật Mật chín tuổi, có thể trở thành con rể sao?”

Lâm Quyên Lị bĩu môi, “Yến Hồi Thời người ta nhìn cũng chỉ như 20 tuổi đầu, gia thế lại còn tốt, sự nghiệp thành công, với điều kiện đó của chú ấy, có dạng đối tượng nào mà không tìm được chứ? Anh vẫn còn kén chọn. Em đấy, thật sự ngóng trông tương lai Mật Mật có thể tìm một người chồng như vậy lắm.”

“Đừng đánh chủ ý lên anh em của anh với con gái của anh.” Tô Cẩm Văn ‘hừ’ một tiếng, “Em là cái đồ xinh đẹp biếи ŧɦái!”

Lâm Quyên Lị ném gối đầu qua, “Ông già nhà anh làm phản rồi sao!!!”

“Sai rồi sai rồi, vợ ơi anh sai rồi.”

Đồ đạc trong phòng Tô Nhạn không bị ai động vào, tất cả đều giữ nguyên dáng vẻ trước đây. Dù sao cũng đã ở đây hai năm, ít nhiều cũng có tình cảm, cô có cảm giác như về nhà vậy.

Tô Nhạn nhìn bình hoa trên tủ đầu giường, mấy cành đào kiều diễm, có lẽ là bà Lưu hái về cắm.

Cô kéo ghế dựa ngồi xuống, mở phong thư ra xem.

Mở đầu là hai chữ ‘Tô Nhạn’ khiến cô ngẩn ra.

Thật sự là cho cô!

Trong thư Chu Thần hỏi cô có muốn ở lại Hoằng Hà hay không, nếu cô ở lại, cậu ta cũng không đi.

Đột nhiên Tô Nhạn hiểu được vì sao thái độ Yến Hồi Thời khi đó lại nghiêm khắc như vậy, nhất định là anh đã hiểu lầm, cho rằng cô muốn ở lại để yêu đương với Chu Thần.

Nếu là như vậy, cô ở trong mắt anh chính là đã có đối tượng yêu thầm.

Không chủ động liên hệ với cô giống như hợp tình hợp lý.

Lại nghĩ một lúc, nói không chừng Yến Hồi Thời chỉ cho rằng cô là trẻ nhỏ, căn bản không nghĩ nhiều đến thế.

“…”

Thật quá đáng, rõ ràng cô đã 18 tuổi rồi!

Tô Nhạn vùi đầu vào ổ chăn, ngăn suy nghĩ của mình lại.

Buổi sáng hôm sau.

Yến Hồi Thời vừa đi chạy bộ đã trở về nhà, Tô Nhạn mới vừa rửa mặt xong, thấy anh vào trong, cô đứng lại, ở trên hàng hiên nhìn xuống anh phía dưới.

Anh mặc đồ thể dục màu đen, chân dài eo thon, trên trán có vài sợi tóc rũ xuống đuôi mắt, dáng vẻ tuấn lãng vô cùng đẹp mắt.

Yến Hồi Thời vừa uống nước vừa ngẩng đầu nhìn cô.

“Vẫn nhìn?”

Khuôn mặt Tô Nhạn đỏ bừng trong chốc lát.

“Xuống dưới ăn sáng thôi.”

“Ừm.” Tô Nhạn vỗ mặt, bước chân chậm rãi kéo dài thời gian đi xuống lầu, kéo ghế dựa rồi ngồi phía đối diện anh.

Yến Hồi Thời đẩy ly sữa bò tới trước mặt cô, “Hôm nay là sinh nhật bác Trịnh, có muốn đi không?”

Tô Nhạn nâng ly sữa bò lên nhấp một ngụm, ngoài miệng dính một vòng sữa, “Muốn ạ.”

Yến Hồi Thời rút khăn giấy thuận tay lau giúp cô.

Đầu ngón tay anh cọ qua má cô.

Cảm giác lành lạnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ mỗi dây thần kinh trong cơ thể, trái tim Tô Nhạn lâng lâng.

Cô liếʍ môi dưới, “… Cảm ơn.”

Yến Hồi Thời không thấy có gì không ổn, thần sắc tự nhiên, “Không cần gọi báo trước cho ba mẹ cháu sao?”

Cảm quan của Tô Nhạn vẫn còn dừng lại ở động tác vừa rồi của anh, giật mình, “Dạ?” Cung phản xạ khá dài, hai giây sau mới gật đầu, “Vâng ạ.”

Yến Hồi Thời lại đột nhiên hỏi, “Tối qua ngủ ngon không?”

Tâm tư Tô Nhạn vẫn còn trôi nổi, “Cũng được.”

“Đọc lá thư kia chưa?” Yến Hồi Thời nâng mí mắt lên, “Có cảm tưởng gì không?”

“Không, không quen lắm.” Tô Nhạn hàm hồ đáp. Trước kia cô vì giữ bí mật của mình mà nói Chu Thần người ta thích mình, sau đó cô lại nói mình không biết, kết quả thì lá thư kia thật sự gửi cho cô.

Giống như kiểu đang che giấu tình yêu vậy.

Càng bôi càng đen, còn không bằng không giải thích.

Tô Nhạn vùi đầu ăn sáng, biểu tình giống như học sinh phạm sai lầm bị phạt, tham sống sợ chết dưới mí mắt nhà trường.

Cũng may Yến Hồi Thời không hỏi nhiều.

Uống sữa bò xong, Tô Nhạn gọi điện thoại cho Tô Cẩm Văn, “Ba ơi, hôm nay con chưa về đâu, muốn đi với chú Yến tới nhà bác Trịnh ăn sinh nhật.”

Tô Cẩm Văn hỏi, “Bác Trịnh nào?”

“Hình như bên viện nghiên cứu nông nghiệp.”

“Có phải người cao gầy, suốt ngày mặc áo blouse trắng rồi còn lảm nhảm không?”

Hình tượng hoàn toàn phù hợp.

Tô Nhạn, “Phải ạ.”

Tô Cẩm Văn đỡ trán, “Lão Trịnh! Hôm nay sinh nhật lão Trịnh.”

Đầu kia còn lải nhải thì thầm vài câu.

Lâm Quyên Lị nghe máy, “Mật Mật à, mẹ gửi cho con một vạn tệ, chốc nữa con đi mua quà cho bác Trịnh, nói ba con bận việc không tới được. Chọn quà gì thì có thể hỏi ý kiến của Yến Hồi Thời, biết chưa?”

Tô Nhạn cảm thấy kì quái.

Trước kia mẹ đều gọi Yến Hồi Thời là ‘Yến tổng’, không hiểu vì sao hôm nay lại đột nhiên gọi cả tên lẫn họ.

Tô Nhạn nhìn Yến Hồi Thời, gật đầu nói, “Vâng ạ.”

“Tới lúc đó ba sẽ đưa con về trường học, không cần phải về vội.”

Tô Cẩm Văn lớn tiếng hét, “Về sớm một chút —”

“Không vội không vội.” Lâm Quyên Lị cắt lời chồng, “Con cứ ở bên Yến Hồi Thời chơi mấy ngày cũng được. Cũng đã vào đại học rồi, không cần chuyện gì cũng phải báo với ba mẹ.”

Trong đầu Tô Nhạn chỉ có dấu hỏi chấm, “… Vâng ạ.”

“Tút tút tút…”

“Tắt rồi.” Tô Nhạn ngẩng đầu nhìn Yến Hồi Thời, “Hình như mẹ cháu đánh ba cháu rồi.”

Yến Hồi Thời khẽ cười, “Địa vị của ba cháu trong gia đình chỉ ở sau Thuỷ Thuỷ thôi.”

Tô Nhạn, “…”

Còn có người nào địa vị còn thấp hơn sao?

Sinh nhật kết thúc cũng đã hơn 10 giờ.

Yến Hồi Thời uống rượu không thể lái xe, Tô Nhạn còn chưa có bằng lái, lão Trịnh kêu người tới lái thay.

Lão Trịnh nói, “A Thời uống say rồi, về thì nhớ làm nước mật ong cho chú ấy uống.”

“Vâng ạ.” Tô Nhạn quay đầu, người đàn ông bên cạnh mặt không đổi sắc, ngược lại, nhìn lão Trịnh như còn uống nhiều rượu hơn.

Nhưng mà đêm nay Yến Hồi Thời đúng là đã bị chuốc không ít rượu, còn thay cô chắn mấy ly.

Yến Hồi Thời kéo cửa xe ra, thấp giọng kêu, “Tô Nhạn, lại đây.”

“Vâng, tới liền.” Tô Nhạn vẫy tay với lão Trịnh, “Tạm biệt bác Trịnh.”

Lão Trịnh, “Anh Yến của cháu uống say còn không quên chăm sóc cháu đâu.”



Sau khi về nhà, Yến Hồi Thời vẫn luôn nằm ngủ trên sofa.

Tửu lượng của anh rất tốt, nếu không phải lão Trịnh biết một khi anh say sẽ đi ngủ, căn bản Tô Nhạn cũng không nhìn ra được anh đang say.

Tô Nhạn tắm rửa xong ra ngoài, Yến Hồi Thời vẫn còn đang ngủ.

Cô lấy chăn đắp lên cho anh, nhẹ nhàng hô một tiếng, “Chú Yến.”

Lông mi Yến Hồi Thời khẽ run, dáng vẻ ngủ của anh an tĩnh vô hại.

Tô Nhạn nửa quỳ bên cạnh anh, dùng ngón tay chọc chọc khuôn mặt anh. Thấy anh không có bất kỳ phản ứng nào, lá gan cô bắt đầu lớn hơn, thấp giọng gọi anh, “Yến Hồi Thời.”

Lông mi Yến Hồi Thời giật giật, chầm chậm mở to mắt.

Đột nhiên không kịp phòng bị đối diện với cặp mắt đen nhánh kia, Tô Nhạn ngừng thở, sợ hô hấp mạnh chút thôi là sẽ đánh thức anh.

Thần sắc Yến Hồi Thời chưa quá tỉnh táo, đối diện nhìn cô được hai giây lại nhắm mắt lần nữa.

Bây giờ Tô Nhạn hoàn toàn tin rằng anh đang say, cô lại khẽ gọi một tiếng, “Yến Hồi Thời.”

Anh không hề có phản ứng.

Tô Nhạn nhìn chằm chằm sườn mặt anh tuấn, tầm mắt dịch tới đôi môi mỏng của anh.

Thình thịch, thình thịch.

Trái tim cô dao động.

Trong đầu có hai âm thanh đang cãi nhau. Cuối cùng, xúc động chiến thắng lý trí.

Tầm mắt cô dịch xuống, nhìn chằm chằm hầu kết sắc bén của người đàn ông.

Sau đó, cúi đầu hôn lên đó.